Note: Chào mừng bạn đến với Thư Viện Mở. Hãy Đăng ký thành viên hoặc Đăng nhập để có thể tham gia cùng Thư Viện Mở nhé !

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Bóng thời gian Empty Bóng thời gian Tue Sep 24, 2013 3:04 pm

doansinhak44
doansinhak44
  • Thành Viên Vip

Bóng Thời Gian


Tác giả: Hoàng Thu Dung


Chương 1






Đan Thụy ngồi trước ti vi . Cô hơi ngả người ra sau nhìn lên màn ảnh . Đôi mắt đen láy chợt khép lại như thưởng thức điệu nhạc dìu dặt đầy trữ tình.
Đây là bộ phim ca nhạc cô vừa mượn được của nhỏ bạn . Nó cứ bắt chiều nay phải trả . Nên dù rất buồn ngủ, cô cũng tranh thủ xem cho hết . Đan Thụy rất thích những bản tìn ca du dương, lãng mạn . Cô hơi nhắm mắt, nụ cười mơ mộng phảng phất trên đôi môi mọng . Ngoài kia mưa lất phất rơi làm không khí lạnh . Thật là một không gian thi vị bay bổng.
Nhưng Đan Thụy không sống với thế giới của mình được lâu . Vì cửa phòng bị đẩy cái ào . Rồi Tú Vân nhún nhẩy đi vào . Theo sau là Minh Khoa . Cả hai hình như mới ở cửa hàng bách hóa về, vì trên tay là một lô những goí đồ lỉnh kỉnh . Tú Vân quăng tất cả xuống bà . Ngồi tréo chân dựa người ra ghế:
- Ối, mệt quá trời - Rồi, làm như không có mặt Đan Thụy ở đó, cô với tay mở hộp bánh nhai nhóp nhép . Miệng đầy bánh, cô quay lại Minh Khoa - Ngồi đây nè anh.
Đan Thụy ngồi im, không biết phải làm thế nào, cô cắn môi nhìn lên màn hình, như không hề quan tâm đến Tú Vân . Nhưng cảm thấy sự có mặt của mình ở đây thừa quá, không chịu nổi, cô đứng lên định đi về phòng . Nhưng Minh Khoa đã khóat tay:
- Thụy cứ xem tiếp đi, tụi anh quấy rầu quá hả . Hay là mình lên phòng em đi, để cho Thụy xem phim.
Tú Vân nhăn mặt:
- Cái gì vậy ? Tại sao tôi phải đi, nhà này của mình mà cũng không được tự do nữa sao - Nói rồi cô đứng dậy, ngang nhiên đến tắt máy - Ồn quá, chịu không có nổi.
Môi Đan Thụy run lên vì tức và vì muốn khóc . Cô bỏ đi nhanh về phòng, còn nghe loáng thoáng giọng noí trầm trầm của Minh Khoa :
- Em không nên làm vậy Vân à . Dù sao cũng nên tôn trọng Thụy một chút . Cô bé lớn rồi.
- Cái gì, lại bênh nữa hả . Coi bộ anh sắp phải lòng con nhỏ rồi đấy . Đi theo nó đi.
- Em nói bậy gì vậy ?
Rõ ràng là Tú Vân cố ý kiếm chuyện . Đan Thụy đóng dằn cửa phòng rồi ngồi phịch xuống giường . Ngực cô phập phồng vì tức . Nhớ lại cử chỉ khiêu khích quá đáng của Tú Vân , tự nhiên cô bật khóc . Khóc ngon lành . Tủi thân và yếu đuối.
Một lát, cô nguôi dần, sụt sùi . Rồi nín khóc hẳn . Cô qua ngồi trước bàn học, quẹt nước mắt . Và lấy nhật ký ra hý hoáy.
"Ngày... tháng...
Chị ta lại kiếm chuyện với mình . Ngang nhiên không cho mình xem tivi, và còn bảo anh Khoa đi theo mình di . Mình ghét chị ta, căm thù nhất trên đời . Mình cầu trời có ngày chị ta bị quả báo, phải chịu đựng nỗi khổ như chính chị ta đã gây ra cho mình.
Mình sẽ tranh thủ tình cảm của anh Khoa cho bõ ghét . Để chị ta hiểu thế nào là cảm giác bị bỏ rơi . Tại sao lâu nay mình không nghĩ ra chuyện đó chứ ?
Ngày mai mình sẽ "cua" anh Khoa . Nhất định là vậy ?...
Đan Thụy xếp quyển sổ lại . Lại khóc thêm một chập vì cảm giác tủi thân . Vừa khóc cô vừa cầm tấm hình đặt trước mặt, khẽ thốt lên tuyệt vọng:
- "Mẹ Ơi".
Hai năm qua rồi, hai năm không có mẹ . Vậy mà Đan Thụy vẫn chưa quen được cảm giác mồ côi . Những lúc bị bà nội và Tú Vân ức hiếp . Cô cứ nghĩ sẽ có mẹ che chở . Rồi sau đó nhận thức mẹ không còn, cô lại thấy sợ hãi với nỗi cô đơn khủng khiếp.
Đan Thụy còn nhớ rất rõ cảm giác miễn cưỡng khi lần đầu tiên theo mẹ đến ở nhà này . Ba cô chết khá lâu thì ông Khôi xuất hiện . Ông và mẹ cô thương nhau rồi sau đó là đám cưới . Mẹ cô dẫn theo đứa con riêng về nhà chồng . Thế là một gia đình phức tạp vì ông Khôi cùng sống với đứa con riêng - Tú Vân - Và với cả một bà già mà Đan Thụy cũng bắt buộc gọi là bà nội.
Khi còn sống cả mẹ cô cũng bị bà nội hà khắc, bị cô con gái riêng chồng chua ngoa soi mói . Tất cả những điều đó ông Khôi đều biết nhưng không bênh vực nổi, vì ông có ở nhà thường đâu . Vả lại ông chỉ yêu mẹ cô chứ đâu có yêu thương được cô.
Khi mẹ mất rồi, bà nội và Tú Vân quyết liệt đuổi Đan Thụy đi . Nhưng ông Khôi không chịu, vì ông thương mẹ cô rất sâu đậm, và vì trước khi chết, bà bắt ông hứa đi hứa l.ai là bảo vệ Đan Thụy . Ông không hà khắc với cô vì lời hứa với người đã chết . Vả lại cô hiền và yếu đuối, ông đâu có nỡ đuổi cô ra đường.
Vậy là Đan Thụy sống với những người hoàn toàn xa lạ . Không một chút quan hệ huyết thống . Trong khí Tú Vân được nuông chiều, nhung lụa như một tiểu thư, thì cô thiếu thốn từ tinh thần đến vật chất . Đan Thụy cam chịu thiếu thốn, chỉ mong được yên ổn, vậy mà ngay cả điều đó cũng không được . Làm sao cô không thấy khổ.
Cái may mắn duy nhất ông Khôi ban cho cô là cô còn được đi học . Đối với cô vậy là đủ Rồi . Dù sao cô cũng không thấy mình quá bất hạnh.
Đan Thụy bận bịu suy nghĩ mải miết nên không để ý tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ nãy giờ . Cho đến khi thấy dì Ba đứng ngoài cửa sổ . Cô giật bắn mình đưa tay lên chận ngực . Bà giúp việc cười hiền lành:
- Cô Thụy, sao cô không xuống ăn cơm ?
- Con quên, tới giờ cơm rồi hả dì ?
- Ừ . Thấy lâu quá cô không xuống, nên tôi lên gọi đại . Đừng nói là tôi gọi cô nha . Bà rầy tôi chết . Bà bảo tới giờ không xuống ăn thì thôi, ở đó mà mời mọc.
Nói rồi bà đi nhanh xuống nhà . Hình dung vẻ mặt nặng như chì của bà nội . Đan Thụy hết muốn xuống ăn . Nhưng không ăn thì sẽ bị đói . Và cô cũng không có tiền để ăn quà . Đành trân người chịu đựng vậy.
Đan Thụy bước xuống phòng ăn . Người đầu tiên cô thấy là MK . Hôm nay anh ở lại ăn cơm, sự có mặt của anh là cả một đặc ân đối với Đan Thụy . Có anh, bà nội bớt soi mói cô hơn . Tú Vân cũng không rảnh mà nói cạnh nói khóe . Được yên thân một buổi ăn là hạnh phúc lắm rồi.
Thấy cô xuống, mặt Tú Vân thoắt cái trở nên sầm lại . Bà nội khô khan:
- Đến giờ ăn thì phải tự động xuống, còn đợi người ta mời nữa sao . Nhà này không có mướn thêm người hầu đâu.
Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi khép nép ngồi xuống, ăn nhỏ nhẹ . Cô cúi xuống chén . Như không thấy những cử chỉ săn sóc Tú Vân của Khoa của bà nội . Cả ba người nói chuyện rất thân mật, khôn gai để ý đến Đan Thụy . Khoa gắp miếng thịt bỏ vào chén Tú Vân , giọng âu yếm:
- Sao nãy giờ không chịu ăn gì hết vậy ? Từ trưa giờ em cũng có ăn gì đâu.
- Em không đoí.
Bà nội ngọt ngào:
- Sao vậy con ? Con bệnh hay là bực mình chuyện gì ?
Mặt Tú Vân vẫn lầm lì:
- Con ra sao thì kệ con . Người ta đâu thềm biết tới . Nội coi, nhà mình mà mình cũng không được tự do nữa . Muốn làm gì cũng phải xin phép bảo sao con không buồn.
Đan Thụy hiểu Tú Vân muốn ám chỉ chuyện lúc nãy, mặt cô nàng cúi gằm xuống . Cô nghe giọng cười âu yếm của Khoa:
- Anh lỡ lời có chút xíu . Từ chiều giờ anh xin lỗi rồi, còn giận hoài sao . Thôi mà bé, ăn giùm anh đi cưng.
- Em ăn hay không anh quan tâm làm gì ?
- Không quan tâm em thì anh còn lo cho ai khác được . Em phải hiểu, chỉ có em mới là quan trọng với anh . Chịu chưa ?
Mặt Tú Vân dịu lại . Cái miệng đẹp như hoa cười thỏa mãn, kiêu hãnh, vẻ kiêu hãnh của cô gái được nâng niu chiều chuộng . Nhất là trước mặt Đan Thụy , MK tỏ vẻ coi thường vì quá tôn trọng cô . Cô không muốn Đan Thụy nhận được sự tội nghiệp từ bất cứ ai . Vì chỉ sự hiện diện của con bé trong nhà là đã đáng ghét rồi.
Chiều nay đi học về, Đan Thụy thấy trong nhà hơi khác mọi ngày . Anh làm vườn đang trang hoàng phòng khách . Đan Thụy tò mò nhìn hàng chữ Happy Birthday trên tường . Thì ra chiều nay là sinh nhật Tú Vân.
Cô còn đứng ngơ ngẩn giữa phòng thì bà nội đi ra . Thấy cô bà gọi lại:
- Ngồi xuống đó cho tôi dặn nè.
- Dạ.
Đan Thụy khép nép bước đến salon, ngồi nép một góc nhìn bà nội, bà noí như ra lệnh:
- Tối nay sinh nhật con Vân, bạn bè nó tới đông lắm . Cô phải xuống lo trà nước . Phải đứng túc trược ở ngoài, nó sai bảo gì là làm cho chu đáo . Nghe rõ chưa ?
- Dạ nghe.
- Bây giờ lên phòng coi nó có sai cái gì thì làm . Đi đi.
- Dạ.
Cô đứng lên, đi về phòng cất cặp rồi qua phòng Tú Vân , rụt rè gõ cửa . Tiếng Tú Vân vọng ra:
- Vô đi.
Đan Thụy tần ngần bước vô . Cô khẽ buột miệng một cách thơ ngây:
- Ồ, đẹp quá.
Đang ngồi trước gương, Tú Vân quay lại:
- Cái gì đẹp ?
- Phòng của chị đẹp quá.
- Tưởng gì.
Tú Vân cười khẩy . Rồi lại soi mình vào gương, chăm chú tỉa hàng lông mày . Cái cách chiêm ngưỡng của Đan Thụy làm cô khinh bỉ . - "Con nhỏ ngờ nghệch nhà quê thật . Rõ là dân ở rừng ra thành phố ".
Quả thật, Đan Thụy không tưởng tượng nổi phòng của Tú Vân đẹp thế . Từ màn cửa đến các vật dụng trang trí đều trang nhã, tuyệt đẹp . Cô cũng được một phòng riêng . Nhưng chỉ là một chiếc giường cá nhân và bàn học gỗ đơn giản . Đồ trang trí duy nhất của cô là chiếc bình nhỏ cô xin được của dì Ba . Mỗi ngày cô hái ít hoa dưới sân lên cắm . Đó là tất cả những gì cô có được để tạo cho mình một thế giới riêng mơ mộng.
- Đứng đó làm gì, xuống bếp lấy trái dưa leo lên đây.
Đan Thụy lại chạy xuống bê"p . Cô biêt'' dưa là để Tú Vân đắp lên mặt, nên cẩn thận mang cả dao lên . Khi cô vào phòng thì Tú Vân đã nằm ngửa ra ghế.
- Xắt lát mỏng giùm đi.
Đan Thụy đứng bên cạnh, khéo léo cắt từng miếng thật mỏng đặt lên mặt Tú Vân . Rồi ngồi xuống chờ.
Tú Vân nằm nhắt mắt thư giãn . Trong khi Đan Thụy tò mò nhìn các loại hộp mỹ phẩm chất dọc trên bàn phấn . Ước gìi cô có được cây son thì thích biết mấy.
Phục vụ cho Tú Vân xong thì đã gần sáu giờ . Cô được phép về phòng mình chờ khách đến . Đan Thụy loay hoay một mình trong phòng . Bối rối thật sự, cô không biết phải tặng gì cho Tú Vân . Thật sự là cô không có món gì có giá trị cả, mà sinh nhật thì nhất thiết phải có quà . Cô không ngờ nghệch đến mức không hiểu phép lịch sự đó.
Cuối cùng Đan Thụy hý hoáy làm chiếc hộp nhỏ, rồi xếp chiếc khăn tay bỏ vào, xong cô lấy giấy hoa gói lại . Cô còn cẩn thận làm chiếc nơ gài trên hộp . Thế là xong . Cuối cùng cô cũng có quà cho Tú Vân . Thật là hãnh diện!
Tú Vân nằm nhắm mắt thư giản . Trong khi Đan Thụy tò mò nhìn các loại hộp mỹ phẩm chất dọc trên bàn phấm . Ước gì cô có được cây son thì thích biết mấy.
Phục vụ cho Tú Vân xong khi đã gần sáu giờ . Cô được phép về phòng mình chờ khách đến . Đan Thụy loay hoay một mình trong phòng . Bối rối thật sự, cô không biết phải tặng gì cho Tú Vân . Thật sự là không có món gì giá trị cả, mà sinh nhật thì nhất thiết phải có quà . Cô không ngờ nghệch đến mức không hiểu phép lịch sự đó.
Cuối cùng, Đan Thụy hý hoáy làm chiếc hộp nhỏ, rồi xếp chiếc khăn tay bỏ vào, xong cô lấy giấy hoa gói lại . Cô còn cẩn thận làm chiếc nơ gài trên chiếc hộp . Thế là xong, cuối cùng cô cũng có quà cho Tú Văn . Thật là hãnh diện !
Ở dưới nhà khách đã tới đông, Tú Vân đẹp lỗng lẫy đang ríu rít đón bạn . Bên cạnh là Minh KHoa lịch sự torng bộ vest màu nhạt . Đan Thụy bận tíu tít phụ dì bà bày bàn ăn, cô không nén được sự tò mò háo hức ngắm Tú Vân và các cô gái đến dự sinh nhật, họ không đẹp như Tú Vân . Nhưng tất cả đều ăn mặc hào nhoáng, với những bộ áo tuyệt mỹ . Có lúc Đan Thụy đứng một gói ngẩn ngơ nhìn họ . Cô cũng cảm thấy vui náo nức, và muốn được chơi đùa với mọi người, nhưng chỉ dám đứng xa mà ngắm nghía.
Thấy mọi người tặng quà, Đan Thụy cũng vẫn chiếc hộp nhỏ bé của mình đến gần Tú Vân . Mặt cô đỏ bừng vì mắc cỡ . Cô rụt rè:
-Em tặng chị.
Thấy Đan Thụy dám xen vào đám bạn cô . Tú Vân bực mình định đuổi cô đi chỗ khác.
Nhưng có mặt mọi người nên không tiện, Tú Vân cầm chiếc hộp một cách hoài nghi . Rồi ném xuống bàn:
-Cám ơn . Vô nhà đi.
Ngay lúc đó, Trọng Đan giơ tay chận lại:
-Ở chơi cô bé, vô nhà làm gì, chà Tú Vân có cô em xinh thế này mà giấu hả ? Tụi này không có ăn thịt em bé đâu, đừng sợ.
Nói rồi anh ta tự nhiên kéo Đan Thụy ngồi xuống cạnh mình . Đan Thụy cứng người ngồi im . Trong phúc chốc, cô vô tình trở thành trung tâm của mọi cặp mắt . Giữa bầy tiên nữ áo quần đẹp mắt . Chiếc áo bông tím của cô nhìn quê không thể tưởng tượng . Nhưng hai bím tóc và nét đẹp thanh tú của cô lại có sức thu hút kỳ lạ . Vẻ thơ ngây dễ thương của co làm người ta sẵn sàng bỏ qua ấn tượng về chiếc áo xấu . Vả lại cô còn bé quá, ngơ ngác quá, nên không ai nghĩ đến chuyện ganh tị với một cô bé con . Các cô bạn Tú Vân bẹo má Đan Thụy bảo cô dễ thương, làm cô càng mắc cỡ cúi gầm mặt xuốn g.
Tú Vân nhìn Đan Thụy, cười khẩy một cái . Bạn bè càng khen con bé, cô càng thấy chướng mắt và tức bầm gan . Cô tự hứa tối nay sẽ hành hạ con bé để trả thù sự hụt hẫng này.
Đến màn mở quà, Tú Vân và Minh Khoa đứng trước cchiếc bàn chất đầy các hộp giấy hoa . Khoa âu yếm phụ mở những lớp giâ;y trao cho Tú Vân . Cô cười rạng rỡ, giơ cao những món quà lên chụp hình . Tất cả đều hào nhoáng, đắt tiền . Một hộp mỹ phẫm với đầy đủ son phấn và các loại phấn mắt . Một lọ nước hoa Pháp . Một bộ bông tai dây chuyền của Trung Quốc . Một xấp vải màu rực rỡ... Tất cả đều sang trọng đẹp mắt.
Đan Thụy nhìn từng thứ bụng lo bấn lên vì xấu hổ . Cô hối hận đã tặng chiếc khăn tay quí nhất của mình . Vì bên cạnh các món quà kia, nó thật là thảm hại . Cô thầm mong Tú Vân té nhị đừng mở gói quà nhỏ xíu của cô . Nhưng ngược lại, Tú vân cố tình giơ chiếc hộp lên thật cao . Rồi trịnh trọng:
-Và đây là món quà đặc biệt của tác giả Đan Thụy . Kính mời quí vị cùng thưởng thức
Cách giới thiệu của Tú vân làm mọi người tò mò nhìn chăm chú chờ đợi . ai cũng nghĩ đó là một món đặc biệt vượt xa những thứ tặng phẫm bình thường của họ . Nên khi Tú Vân trịnh trọng lấy chiếc khăn ra và phất cao lên, thì mọi người cười ồ lên chế giễu.
Đan Thụy cúi mặt, ngồi chết trân trên ghế.
Vài cô bạn kênh kiệu bĩu môi.
-Chu choa, một tặng phẩm siêu hạng.
-Thời đại này mà cổ lỗ sỉ vậy hả trời.
-Nhà quê khiếp thế.
Tú Vân vẫn giơ cao chiếc khăn tay, đi một vòng như khiêu vũ . Cô cười ngặt nghẽo:
-Ha... Ha... Từ đó giờ mình mới thấy có người tặng món quà độc đáo này . Buồn cười quá, ha .. ha.
Cô ngả vào lòng Minh Khoa, vẫy vẫy chiếc khắn trước mặt anh:
-Theo anh thì cái này em dùng để làm gì, lau giày hả ? Ê quí vị, có ai thiếu đồ lau giày không, tôi cho nè.
Cô lại cười hăng hắc, Minh Khoa dịu dàng cầm chiếc khăn lau nhẹ lên trán cô . Rồi xếp lại.
-Em mời bạn ra nhảy đi cưng.
Đề nghị của anh làm bầu không khí dịu lại . Vài người hơi bất mãn thái độ của Tú Vân . Họ hiểu cô muốn làm nhục Đan Thụy . Nhưng như vậy tàn nhẫn quá.
Nhạc nổi lên . Từng cặp dìu nhau trong điệu nhạc . Đan Thụy vẫn ngồi chết dí một chỗ . Cô muốn chạy lên phòng . Nhưng ngay lúc đó, Trọng Đan đã đến trước mặt cô, trên tay là hai ly nước sónh sánh màu vàng nhạt.
-Uống đi cô bé . Thôi nào, ngẩng mặt lên đi . Sao hay mắc cỡ thế ?
Đan Thụy lí nhí:
-Em khkông biết uống rượu.
Trọng Đan phì cười:
-Gạt cô bé một chút, chứ cái này không phải là rượu đâu . Bia đấy, uống không có say đâu.
Thấy Đan Thụy vẫn không ngước lên, Trong đan vỗ nhẹ vai cô:
-Tú vân làm vậy qáud dáng thật . Con nhỏ thích chơi trội đó, nhưng mấy anh khÔng ai cười em đâu . Này, bao nhiêu tuổi vậy em bé ?
-Em mười bảy . Nhưng cuối tháng này là được mười tám.
Đan phì cười:
-Bộ thích làm người lớn lắm hả ? Sao nhớ tháng kỹ vậy ?
Đan Thụy gật đầu, thơ ngây:
-Em mong em mau lớn lắm . Để được đi làm . Và em nghĩ lúc lớn bằng mấy anh chị, em sẽ khôn thêm, khỏi bị ai ăn hiếp cả.
-Tú vân hay ăn hiếp em lắm phải không ?
-Em nói ra để anh mách chị Vân hả ?
- Đâu có, anh đâu có bém mép như con gái vậy . Cứ yên tâm mà nói với anh.
Đan Thụy nghĩ nghĩ một lát, rồi lắc đầu:
-Thôi, em không dám nói đâu . Mẹ em bảo không nên nói xấu người khác sau lưng họ, vì trước sau gì họ cũng biết.
Các nói chuyện của cô làm Trọng Đan thấy thú vị . Anh quen giao du với đám con gái coi trời bằng cái vung . Nên tính cách của Thụy làm anh thích thích . Cô bé như con nai ngơ ngác, như hoa trinh nữ và như .. nói c hung là hiện thân của sự tinh khôi khờ dại . Quen cũng vui đấy.
Trọng Đan đứng dậy, kéo tay Đan Thụy:
- Đừng sợ Tú Vân nữa, tối nay nó không ăn thịt em được đâu . Ra nhảy với anh.
Nhưng Thúy níu lại:
-Em không biết nhảy, em không dám ra đó đâu.
-Sao vậy ?
-Em sợ lắm, với lại em ăn mặc quê thế này, mấy chị sẽ cười em.
-Nhằm gì nào, ra đây đi cưng.
Nhưng Đan Thụy vẫn một mực từ chối . Thuyết phục không được, Trọng Đan nhún vai:
-Thì thôi, anh không ép . Cô bé nhát quá - Anh ta nhìn quanh, rồi cười cười - Em không thích nhảy thì mình ra sân chơi đi, ngồi đây là trung tâm của mọi sự chú ý đó, đi cưng.
- Dạ.
Đan Thụy đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo Đan . Ngang qua các cặp nháy, vài tên con rai quay lại nháy nháy mắt cười . Như muốn bảo anh vớ được con bé ngon mắt quá . Trọng Đan cũng nhướng mày đáp lại, với nụ cười ở góc môi.
Nhưng cử chỉ của anh không qua được mắt Tú Vân . áp mặt lên vai Minh Khoa, cô lim dim mắt nhìn Trọng Đan dắt Đan Thụy ra mở cửa . Thừa hiểu Trọng Đan sẽ làm gì con bé, nhưng cô không có ý kiến . Ngu thì ráng chịu chứ sao.
Đưa đan Thụy ra ngồi ở băng đá dưới gốc hoa sứ, chỗ khuất lối đi . Trọng Đan ngồi sát cạnh cô . Thân mật choàng tay qua vai cô.
-Lạnh không bé ?
Thụy hơi né người, rồi loay hoay gỡ tay anh ra:
-Em không lạnh, anh đừng làm vậy . Em không quen ai làm vậy với em đâu.
Đan cười khì:
-Anh em thì thân mật chút, có sao đâu.
-Nhưng em không thích, em mới biết anh mà.
-"Con bé có vẻ hờ quá, phải tốp bớt lại thôi . Đi chiến thuật khác thôi" - Trọng Đan nghĩ thầm, anh không thấy phật ý . Ngược lại, sự kháng cự của Thụy chỉ gởi cho anh cảm giác vui thích . Muốn chinh phục cho bằng được . Nghĩ vậy anh buông tay ra, và đổi chiến thuật vuốt nhẹ tóc cô:
-Em làm anh liên tưởng tới một con chim nhỏ bé, sống bên cạnh con diều hâu lúc nào cũng cũng sẵn sàng nuốt em . Mới gặp lần đầu mà anh thương quá . Tội nghiệp quá.
Thụy ngồi im nghe Trọng Đan nói, cô hơi ngước lên nhìn anh . Cô không hiểu có phải đó là cách tán tỉnh không, và anh làm như vậy để làm gì . Nhưng bằng sự cảm nhận nội tâm, cô thấy những lời đó là không thật (hìhì).
Lúc nãy ở phòng khách, chỉ có mình anh là không cười cợt cô . Điều đó làm cô tin cậy, cảm giác như con thuyền bị nhiều đợt sóng xô đẩy, chỉ duy nhất một cánh tay đưa ra che chở . Cảm giác an toàn đó làm cô bằng lòng theo Trọng Đan ra ngoài . Nhưng cô không hiểu sao bây giờ cô lại nghĩ khác, cô thấy anh giả dối quá, và cô ngồi im nghe anh nói.
Trọng Đan hiểu thái độ của Thụy theo cách khác, anh tin chắc cô bé đã mềm lòng . Và để thăm dò phản ứng của cô . Anh choàng tay qua lưng cô, một tay kéo mặt cô quay lại, hôn ngấu nghiếnd dôi môi xinh đẹp.
Đan Thụy sợ run cả người . Vừa sợ vừa tức, cô mím chặt môi để khỏi bị hôn . Và vùng vẫy tìm cáchthoát khỏi Trọng Đan . Cuối cùng cô thoát được anh . Chạy như điên vào nhà . Vừa chạy vừa khóc nức nở.
Cô chạy va vào Tú Vân, làm Tú Vân kêu the;t lên hết hồn, nép vào Minh Khoa . Các cặp nhảy tò mò quay lại nhìn, mỉm cười thú vị, biết chắc là Trọng Đan giở trò gì với con bé . Không ngờ con nhỏ phản ứng quyết liệt như vậy.
Đan Thụy chạy lên phòng đóng cửa lại . Cô ngồi thu mình trên giường, khóc như mưa như gió . Hoảng sợ và ghê tởm . Từ đó giờ chưa khi nào cô bị một gã con trai cưỡng bức thô bạo như vậy . Cảm giác sợ và tủi thân làm cô thấy tinh thần bị khủng hoảng, cô co rút người ôm chiếc gối giấu mặt vào đó mà khóc.
Đan Thụy thấy mình cô đơn ghê gớm . Xung quanh không có ai có thể chia sẻ thương yêu cô . Chỉ toàn những con người ghẻ lạnh, ghét bỏ . Bây giờ lại bị đối xử như một con vật, cô thấy đau khổ đến mức chết cho xong.
Đan Thụy không biết mình đã khóc bao lâu . Đến lúc có tiếng đập cửa thật mạnh . Cô giật mình chạy ra mở . Bà nội và Tú Vân bước vô . Mặt Tú Vân hầm hầm . Đan Thụy ngỡ ngàng chưa kịp hỏi thì Tú vân đã tát cho cô một bạt tai:
- Đồ chó . Lúc nãy mày xuống dưới làm gì . ai cho mày ra nhập bọn với tao vậy . Muốn trèo cao phải không ?
Đan Thụy ôm một bên mặt, sợ hãi đứng nép vào tường . Cô lắp bắp:
-Em không có như vậy . Em chỉ muốn tặng quà cho chị rồi xuống bếp phụ... em...
- Im đi, đừng có lẻo mép, đồ giẻ rách cũng bày đặt tặng . Muốn mượn cớd dó xuống dưới ra mắt thiên hạ phải không ?
-Em không có như vậy đâu, em nói thật... hức... hức... em chỉ muốn...
Bà nội gạt ngang, giọng đầy khắt nghiệt:
-Mày muốn cái gì, thứ con gái mới nứt mắt đã muốn kiếm trai . Lúc chiều tao đã dặn thế nào hả ? Tại sao không ở dưới bếp mà lên phòng khách, muốn làm mất mặt cháu tao phải không ?
Đan Thụy rùn gmình, cô nép sát tường như muốn biến vào đó . Ngôn ngữ ghê gớm của bà nội làm cô vừa sợ vừa ghê . Nhất là ánh mắt sắt lạnh của bà làm cô run rẩy . Và chỉ biết trân người chờ họ ra khỏi phòng . Nhưng Tú Vân như chưa hết tức . Cô nghiến răng:
-Rõ ràng là mày muốn kình chống tao . Ngay giữa buổi sinh nhật tao thì tìm cách xuất hiện để lấn át tao, mày muốn đem sắc đẹp ra chội phải không . Đồ khốn kiếp, mày muốn cho mọi người thấy mày đẹp hơn tap, và tối nay tao bị lu mờ rồi đó . Hả dạ chưa ? Không ngờ con này ghê gớm như vậy . Rõ là đồ nuôi ong tay áo mà.
Đan Thụy đứng im thin thít . Hết bà ội đến Tú Vân trút cơn thịnh nộ lên đầu cô . Vừa bị cơn khủng hoảng lúc nãy, chưa kịp lắng dịu thì phải nghe nhiếc móc . Thần kinh cô căng thẳng suy sụp . Cô tưởng như mình không chịu đựng nổi nữa, và oà lên khóc . Vừa khóc vừa nghe sỉ vả . Đến thật khuya cô mới được buông tha . Cô mệt nhoài nằm xuống giường, thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn.
Đúng là một đêm đầy ác mộng, suốt đêm Đan Thụy cứ ngồi bật dậy vì những giấc mơ nặng nề . Trong bóng tối, cô run rẩy ôm chặt chiếc gối, chờ cho nỗi sợ hãi lắng xuống cô mới nằm trở lại, ngủ thiếp đi.
Hôm sau vào lớp, Đan Thụy như người mất hồn . Cô nhìn ra cửa sổ nhiều hơn nhìn lên bảng . Cô không hay Nguyệt Thi cứ quay qua nhìn mình, rồi nó đẩy qua cô miếng giấy nhỏ:
-"Chuyện gì ?"
Đan Thụy nhìn miếng giấy, rồi viết nhanh:
-"Chuyện buồn lắm . Đêm qua tao khóc sưng cả mắt . Tao muốn chết quá Thi ơi ."
-"Khùng ! Có phải bà sư tử gây chuyện nữa không ?"
-"Ừ"
-"Lát nữa ơ lại kể tao nghe . Bây giờ lo tập trung kìa . Nảy giờ thầy chiếu tướng mày đó ".
Đan Thụy nhìn lên bảng . Thấy cái nhìn của thầy, cô vội cụp mắt xuống, nhét mảnh giấy vào tập.
Buổi chiều tan học, cô và Nguyệt Thi ngồi dưới gốc cây phượng . Cô kể hết chuyện tối qua, rồi khóc thút thít . Nguyệt Thi chăm chú nghe . Nghe xong, cô nàng nổi giận hầm hè:
-Cái bà này quá đáng thật, làm gì ăn hiếp người ta dữ vậy . Mai mốt bả đánh mày một cái, mày "dộng" lại bả mười cái cho tao.
Đan Thụy thút thít:
- Đánh lại đặng bị tống ra khỏi nhà hả ? Rồi tao biết ở đâu.
-Ừ nhỉ ! Ừ nhỉ !
Nguyệt Thi thở dài sườn sượt . Bất lực nhưng chỉ lát sau, cô lại hùng hổ:
-Chơi cú này không được thì chơi cú khác . Bả tức vì bạn bả khen mày đẹp hả ? Vậy thì làm tới luôn . Mai mốt có bạn bả tới nhà, mày lượn tới lui cho bả tức chơi.
Đan Thụy hỉ mũi vào khăn tay, lắc đầu:
-Xúi dại! Làm vậy cho tao bị ăn bạt tai nữa hả ? Đau lắm chứ bộ, không tin hôm nào mày chọc cho má đánh thử xem . Đau muốn chết luôn ấy.
Nguyệt Thi la lên:
-Cái gì mày cũng hkông dám . Mày hiền quá nên bị ăn hiếp là phải rồi.
-Chứ tao biết làm gì bây giờ . Tao mà phản ứng bà nội sẽ đuổi khỏi nhà, tao sợ lắm.
Nguyệt Thi nín thinh . Thật ra cô chỉ có thể bênh vực Đan Thụy bằng miệng, chứ cô cũng như Đan Thụy, làm sao mà giúp cho nổi.
Nguyệt Thi có cái tên rất trăng thơ, nhưng ocn người thì chả thơ chút nào . Đan thụy thanh tú bao nhiêu thì cô thô kệch bấy nhiêu . Tánh tình lại như con trai, nổi nóng lên là hầm hết um sùm . Có lẽ theo luật bù trừ nên cô chỉ thân có mình Đan Thụy, bảo vệ Đan Thụy tối đa . Chỉ trừ có việc cứu cô khỏi bị Tú vân ăn hiếp thì không được mà thôi.
Cả hai ngồi lại đến khi sân trường không còn bóng người mới về . Khi ra đến cổng trường, Đan Thụy hơi ríu chân lại, kinh ngạc khi thấy Minh Khoa đang đứng đó, chiếc xe dựng bên cạnh . Cô hơi ngoái vào trong xem còn ai không, cô không tin anh Khoa đến tìm cô.
Nhưng quả thật là như vậy, Khoa đi đến trước mặt cô . Hơi cười với nguệyt Thi . Rồi quay qua cô.
-Sao em ra trễ vậy ?
Đan Thụy dè dặt:
-Em ở lại với bạn em . Đây là Nguyệt Thi, bạn thân của em.
Thấy nó nhìn Minh Khoa chăm chăm, Thụy nói khẽ:
-Anh Khoa đó thi, ảnh là bạn của chị Vân, đúng hơn là người yêu.
-Người yêu hả ?
Nguyệt Thi hỏi xong rồi đớp chát ngay:
-Ê, anh về dạy lại người yêu đi nghe . Nói bả đừng có ỷ lớn rồi ăn hiếp con nít . Coi chừng có ngày trời đánh đó.
Minh Khoa hơi nhướng mắt nhìn cô . Đan Thụy vội bấm tay Nguyệt Thi:
- Đừng nói vậy đi . Anh Khoa không biết mấy chuyện đó đâu . Ảnh...
-Không biết thì nói cho biết.
Thụy nhăn mặt khổ sở:
-Thôi mày về đi, mày nói bậy thì tao sẽ chết đó.
Nguyệt Thi đã cong mỏ lên định nói tiếp . Nhưng thấy vẻ rầu rĩ của Thụy, cô nàng vội stop:
-Thôi, vậy thì tao về.
Cô nàng quay qua Minh Khoa, khẽ nguýt một cái như hăm dọa . Rồi nói trống không:
-Bái bai nghe . Hy vọng là anh cũng đừng anh hiếp con nít.
Minh Khoa hơi nghiêng người:
-Không dám.
Điệu bộ giễu cợt của anh làm Nguyệt Thi háy một cái . Rồi đi thẳng.
Khoa nhìn theo, cười cười:
-Em có cô bạn bặm trợn quá . Thật là nữ tướng.
Đan Thụy không trả lời, cô nhìn quanh:
-Anh Khoa tìm em có chuyện gì không ?
Khoa không trả lời, anh bước tới dắt xe vào sân . Rồi lên tiếng:
-Em vô đây.

2Bóng thời gian Empty Re: Bóng thời gian Tue Sep 24, 2013 3:05 pm

doansinhak44
doansinhak44
  • Thành Viên Vip

Bóng Thời Gian


Tác giả: Hoàng Thu Dung


CHƯƠNG 2







Đan Thụy ôm cặp trước ngực dè dặt đi bên cạnh Khoa . Cả hai ngồi xuống băng đá , Khoa nhìn hơi lâu vào đôi mắt cô :
- Lúc nảy em bảo bạn em nói bậy là em chết . Ko lẽ em sợ cả anh nữa sao ?
Thụy hơi lắc đầu không nói . Khoa hỏi tiếp :
- Hôm qua thằng Đan làm gì em vậy ?
Đan Thụy cắn môi mặt cúi gằm . Thấy cô không trả lời , Khoa nói như dỗ dành :
- Anh biết em luôn coi anh như kẻ thù , và luôn đề phòng anh . Nhưng thật sự không như em nghĩ đâu . Tình cảm của anh ra sao , sau này em sẽ biết . Còn bây giờ , anh thật sự không yên tâm thấy em vướng vào tên Đan . Nói thật với anh đi , tối qua hắn đã làm gì em ? Tại sao em hoảng sợ như vậy ?
Thụy bậm môi , nước mắt bắt đầu lăn xuống mặt . Nhưng cô vẫn không nói . Đúng hơn là không thể . Làm sao cô dám nói với Khoa là hắn hôn cô . Chuyện đó làm cô xấu hổ đến mức không dám nghĩ đến . Huống hồ là nói với Khoa . Cô với anh đâu phải là anh em . Lại càng không thể tin cậy anh.
Khoa ngồi im , kiên nhẫn chờ Thụy nói . Nhưng chờ mãi mà cô vẫn im lặng , anh quay lại nhìn cô . Thì ra nảy giờ Thụy khóc . Khóc một cách lặng lẽ . Anh ngồi kế bên mà vẫn không biết .Làm sao một cô bé 17 tuổi lại có kiểu khóc thầm lặng chịu đựng như vậy chứ . Thật là bàng hoàng.
Một tình cảm mãnh liệt trào dâng lên , Khoa qùy xuống trước mặt cô , nắm chặt tay cô :
- Đdừng như vậy Thụy . Buồn khổ gì cứ nói với anh . Đừng im lặng như vậy . Tuổi của em không phải để chịu đựng đâu.
Đan Thụy sợ sệt rút tay ra , quay mặt chỗ khác . Khoa ngồi lên băng đá dịu dàng nói :
- Tình cảm của anh bây giờ nói ra thì quá sớm , em không chấp nhận được đâu . Và có lẽ em cũng không tin . Nhưng em nên hiểu điều này , là lúc nào anh cũng lo cho em , yêu mến em . Anh muốn là chỗ dựa của em . Được em tin cậy , đừng sợ anh nghe Thụy.
- ….
- Anh biết sống ở nhà Tú Vân là em khổ . Cô ta quen sung sướng nên khó mà thông cảm với người khác . Em không có chỗ nào để nương tựa . Vậy thì tại sao không để anh lo cho em.
Đan Thụy nín khóc , lau nước mắt :
- Chị Vân là người yêu của anh mà.
Khoa lắc đầu :
- Có lẽ đó chỉ là ý nghĩ của mọi người . Hoặc đó là chuyện trước đây.
- Sao tự nhiên hôm nay anh đến tìm em vậy ?
Khoa tư lự :
- Có lẽ vì anh không chịu nổi nữa . Từ lâu rồi anh đợi khi em lớn anh sẽ thố lộ tình cảm của anh . Nhưng tối qua thấy em bị tên Đan làm nhục , anh dằn không được .Hôm nay anh phải cố kiềm chế mới không nện cho hắn một trận.
Đan Thụy ngước lên nhìn anh lạ lùng :
- Hôm qua anh có nói gì đâu , không có cử chỉ nào bênh vực em . Vậy rồi đùng một cái , em bất ngờ quá , em …
- Em nghi ngờ anh , đúng không ? Nhưng anh im lặng chỉ là muốn bảo vệ em . Lần trước khuyên Tú Vân một lần , cô ta làm tình làm tội em quá , anh sợ rồi.
Khoa nhìn đồng hồ rồi đỡ Đan Thụy đứng lên :
- Em về đi , về trễ quá coi chừng bà nội khó chịu . Tối anh qua.
Anh đưa Đan Thụy về đến ngã tư gần nhà cô rồi về nhà mình . Đan Thụy đóng cửa phòng , ngồi ngẩn ngơ trước bàn học . Cuộc gặp gỡ với Khoa hãy còn làm cho cô bàng hoàng không tin . Nếu không có buổi sinh nhật hôm qua , liệu anh còn dấu kín tình cảm đến bao giờ ?
Người lớn thật là khó hiểu , từ đó giờ Đan Thụy chưa khi nào tưởng tượng nổi Khoa có thể yêu mình . Có lúc tức Tú Vân , cô nghĩ sẽ cua anh Khoa cho bỏ ghét . Nhưng đó chỉ là ý nghĩ , là phản ứng của trẻ con . Nó làm cho cô đỡ tức vì ả o tưởng đã trả được thù … Tất cả chỉ là ý nghĩ.
Còn bây giờ hiện thực là anh Khoa không yêu chị Vân . Kỳ lạ quá , cô không thấy hả hê mà chỉ sợ hải . Chuyện này rồi sẽ ra sao đây ?
Buổi tối Khoa đến ăn cơm với cả nhà . Anh chỉ nhìn Đan Thụy một cái rồi quay qua Tú Vân . Vẫn cử chỉ ân cần chiều chuộng . Nếu Đan Thụy là người lớn , hẳn sẽ nhận thấy đó chỉ là cử chỉ ga lăng bình thường của một người con trai . Nhưng cô còn quá nhỏ , cô chưa đủ tinh khôn đê/ nhận xét . Chỉ thấy anh Khoa vẫn còn yêu chị Vân . Cô cứ nghĩ lúc trước khác , bây giờ Khoa tahy đổi rồi , tại sao vẫn săn sóc chị ấy như cũ , thật là giả dối . Tự nhiên , cô thất vọng vô cùng.
Hôm sau anh lại đón cô ở cổng trường . Cả hai vẫn ngồi ở băng ghế đá hôm qua . Đan Thụy mím môi , cô nói mà mắt nhìn nơi khác :
- Anh Khoa , em không thích anh giỡn vậy đâu . Đây là lần chót , mai mốt anh đừng tìm em nữa.
- Sao vậy Thụy ? Em đổi ý rồi hả ?
- Em có hứa gì đâu mà đổi ý , nhưng anh vẫn còn yêu chị Vân thì anh đừng bảo thích em nữa . Như vậy là giả dối lắm.
- Anh còn yêu Tú Vân à ? Em moi đâu ra ý nghĩ đó vậy ?
Đan Thụy nhìn mặt Khoa , nghiêm trang :
- Tối hôm qua em nhìn thấy . Em hiểu rồi , nếu người ta không thương nhau thì không ai có cử chỉ như vậy cả.
Minh Khoa bật cười , rồi phá lên cười lớn :
- A , cô bé cũng biết ghen . Mới đây thôi mà đã biết độc đoán rồi , ghê chưa.
Đan Thụy gân cổ lên cải :
- Em không có ghen . Cái đó là không phải là ghen.
- Vậy thì là gì ?
Đan Thụy vẫn không cười :
- Em muốn nói anh không được yêu cùng lúc hai người , như vậy xấu lắm.
Minh Khoa nhìn cô chăm chú :
- Tóm lại là , em thấy anh săn sóc Tú Vân có nghĩa là anh yêu cô ta ?
- Vâng , em nghĩ như vậy.
Khoa nhìn cô không chớp :
- Em không hiểu như vậy là vì cái gì à ?
- Nếu không yêu thì làm sao anh làm như vậy được . Tối qua anh phải khác lúc trước chứ.
- Trời đất.
Anh kêu lên một tiếng , ngạc nhiên đến thảng thốt . Vậy là Đan Thụy không hiểu gì hết . Anh cứ nghĩ không cần giải thích , nhưng xem ra không thể được . Suy cho cùng thì cô vẫn là một cô bé con . Anh đã quen với cách cư xử của Tú Vân , nên quên bẳng Đan Thụy hãy còn bé quá . Anh lờ mờ cảm thấy yêu một cô con nít không phải là đơn giản . Mỗi một chuyện điều phải giải thích . Cô thơ ngây quá , đâu có giống Tú Vân.
Khoa nói một cách kiên nhẩn :
- Em phải hiểu là anh cần làm như vậy . Nếu không , Tú Vân sẽ nghi ngờ anh và anh sẽ không thể đến nhà em . Chưa kể đến việc cổ sẽ trút cơn giận vào em Dù muốn dù không thì cả anh lẫn em đều phải dấu kín chuyện này , vì lo an toàn cho em . Em hiểu không ?
Giải thích thế này thì Đan Thụy hiểu được . Cô gật đầu nói nhỏ rí :
- Em biết rồi , em sẽ không nói với ai cả . Sẽ chỉ là bí mật mãi mãi.
Khoa lắc đầu :
- Ko phải là mải mải , mà chỉ đến khi em học xong , lúc đó anh có nhà riêng đủ sức cưới em . Anh sẽ nói thật với Tú Vân , cô sẽ không làm gì em được nữa.
- Cưới ?
Đan Thụy mở lớn mắt nhìn Khoa . Anh nói cái gì vậy ?
- Sao ? Em lại nghĩ gì nữa ?
- Ko, Ko . Em đâu có nghĩ gì ? Chỉ là vì anh nói chuyện nghe dễ sợ quá , em không tưởng tượng được ?
- Sao lại dễ sợ ?
- Em mới nói chuyện thật sự với anh là hôm qua . Nói chuyện đám cưới giống người lớn quá , em không quen , sao mà dễ sợ quá.
Khoa mỉm cười :
- Thì thôi , anh sẽ không nói chuyện đó , để sau . Nhưng anh hỏi thật , em có yêu anh không ?
- Ko , em không yêu
- Tại sao ? Vậy em nghĩ gì về anh ?
- Em mến anh vì anh bênh vực em chứ không ghét bỏ em . Từ đó giờ chỉ có nhỏ Nguyệt Thi là thương em , nên em thương nó lắm . Anh cũng vậy , anh thương em nên em thương lại
- Còn nếu anh cũng như Tú Vân ?
- Thì em sẽ ghét anh.
Khoa khẽ lắc đầu mình . Anh chưa thấy cô gái nào thẳng thắn như Đan Thụy , cô bé không biết màu mè là gì , không biết phỉnh phờ ve vuốt để được yêu . Tâm hồn cô so với Tú Vân thì đúng là một tờ giấy trắng.
Nhưng nah chấp nhận được . Làm sao bắt Đan Thụy phải yêu anh khi anh không là gì cả . Nhất là anh thuộc về Tú Vân , Đan Thụy không từ chối anh là được rồi . Còn tình yêu ? Nó sẽ đến sau.
Anh nghiêng mặt qua nhìn Đan Thụy . Cô cũng mở lớn mắt nhìn lại anh . Khoa rất muốn hôn cô , muốn có một cử chỉ âu yếm để thoa? mản tình cảm của mình . Nhưng anh không dám . Vẻ mặt Đan Thụy trong sáng quá . Cô sẽ khó mà tiếp nhận cái cách yêu đương như vậy . Khoa khẽ thở dài ngồi ngay ngắn lại . Anh chợt hỏi như lơ đảng :
- À , hôm sinh nhật tên Đan làm gì mà em chạy như bay vậy ?
- Anh … tự nhiên ảnh hôn em.
Nói xong mặt cô đỏ hửng lên , đỏ đến tận chân tóc . Vẻ thẹn thùng rất ngây thơ , có chút ngờ nghệch . Khoa đã đoán được việc làm của Trọng Đan . Vậy mà nghe Đan Thụy nói ra , anh vẫn thấy nóng mặt . Anh đứng bật dậy , dựa vào cây phượng đấm mạnh vào thân cây một cách bực tức.
Nhưng rồi thấy vẻ khổ sở của Đan Thụy , anh dịu lại . Đến ngồi gần cô , nói thản nhiên :
- Thật ra chuyện đó không ghê gớm lắm đâu . em đừng khổ sở như vậy . Đối với bọn con trai thì cái đó thường lắm.
Đan Thụy ngẩng đầu lên :
- Luôn cả anh trong đó ?
- Đâu có . Anh khác . ít ra anh cũng chưa bao giờ cưỡng ép ai . Với em thì càng thận trọng . Đừng có sợ anh nghe không nhỏ.
- Em không sợ anh . Ở cạnh anh , em thấy an toàn giống như nhỏ Thi vậy.
Lại Nguyệt Thi ! Khoa hơi nhắm mắt . Vậy là đối với Đan Thụy , anh không khác nhỏ bạn cô là mấy . Cô không hiểu rằng tình yêu của một người con trai dành cho người con gái mãnh liệt và phức tạp hơn nhiều.
Nhưng anh chấp nhận điều đó . Tại anh yêu một cô bé con thì phải ráng chịu.
Đan Thụy ôm cặp vào nhà . Thấy Trọng Đan ngồi ở salon , cô cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu . Nhưng hắn đã nhanh chân chặn cô lại :
- Thế nào cô bé ? làm gì mà trốn anh dữ vậy ?
Thấy vẻ mặt của hắn , Đan Thụy sợ muốn đứng tim . Cô nhìn ra phòng khách rồi ngoái đầu ra sân tìm kiếm . Ko thấy có ai cả , cô càng sợ run cả người . Trọng Đan cười khì :
- Bà nội và chị Tú Vân đi chơi rồi , em là chủ nhà thì phải tiếp khách chứ . Bỏ đi đâu vậy ?
Đan Thụy ngước lên nhìn hắn một cái , rồi quay chỗ khác :
- Anh là bạn chị Tú Vân sao không đợi chị ấy về . Tôi không tiếp được đâu.
- Ít nhất em cũng phải ngồi nán lại với anh . Như vậy mới là con gái lịch sư.
- Anh vô lý lắm . Vô nhà người ta một cách tự nhiên như vậy . Về tôi sẽ mách với chị Vân.
Trọng Đan cười lớn :
- Đữ vậy hả ? Nhưng xin lổi nhé , anh tới đây có người mời vô phòng khách đàng hoàng . Ko tin bé đi tìm bà bếp mà hỏi.
Thấy Đan Thụy đứng im , hắn nghiêng đầu xuống nhìn cô :
- Thế nào . Vui lòng ra ngoài kia ngồi nói chuyện chưa bé ?
Đan Thụy mím môi . Như hết sợ , cô nhìn thẳng vào mặt hắn :
- Tôi ghét anh lắm , không bao giờ tôi muốn nói chuyện với anh đâu.
Trọng Đan cười như khoái trá :
- Em sợ anh chứ không phải ghét . Anh thích cảm giác đó lắm.
Đan Thụy không thèm trả lời , cô lách qua hắn , chạy như bay lên cầu thang . Nhưng hắn cũng nhanh nhẹn như cô , hắn nắm tay cô kéo lại :
- Đdừng trốn , lần này anh hứa sẽ không làm gì em hết . Chỉ nói chuyện suông thôi.
- Buông ra.
Đan Thụy giận lên , cô vùng vẩy tìm cách rút tay ra . Nhưng cổ tay cô bị giữ chặt . Cô đau đến phát khóc , giữa lúc cả hai còn giằng co thì Tú Vân về đến . Cô đứng chống nạnh một tay , một tay cầm kính mắt ngậm giữa răng :
- Ê , làm gì vậy ông bạn ?
Trọng Đan giật mình quay lại , buông Đan Thụy ra . Cô hấp tấp chạy trốn lên phòng . Tú Vân ngoẹo đầu cười hăng hắc :
- Đdang giữa ban ngày lại dám xông vô nhà người ta giở Trò với con nít . “Dơ “ quá !
Trong Đan bước xuống nất thang , đi ra phòng khách . Vừ a đi vừa sửa lại áo :
- Đdịnh kéo con bé lại nói chuyện , ai ngờ con nhỏ phản ứng ghê quá.
Tú Vân ngồi xuống salon , ngửa người ra nệm :
- Ông ghê thật . Làm gì kiếm nó hoài vậy ?
- Nói chuyện chơi . Ko được sao ?
- Bộ Ông thích nó lắm hả ? Nói thật đi.
Trọng Đan rút htuốc ra hút , uể Oải :
- Cũng có thể.
- Thật hay chơi vậy cha ? Cha thiếu gì bồ . Em nào coi cũng ngon lành . Và sẵn sàng ngả vào lòng công tử Trọng Đan . Sao trở chứng chạy theo con nít vậy ?
- Ê , cô ta 18 tuổi chứ không phải con nít đâu nghe.
- Nhưng so với ông , nó vẫn là nhóc nhí.
- Một cô nhóc dễ thương bảo Trọng Đan này không rung động sao được . Thằng này không mết con bé mới là có vấn đề đấy.
Thấy Tú Vân cười ngặc ghẻo , Trọng Đan thản nhiên nhìn cô :
- Cười cái gì , bà chị ?
- Ê , ai cho nhận bà con sớm vậy . Muốn gọi Tú Vân này bằng chị phải có điều kiện dầu sôi lửa bỏng chứ không dễ đâu nhé.
- Nói thử coi.
- Từ từ sẽ nói chuyện đó . Còn bây giờ cha làm ơn nói thật , cha định cua con nhỏ thật hả ?
- Dĩ nhiên
- Quen bao lâu đây ?
- Quen nghiêm chỉnh . Nếu cần “thỉnh” ông bà già tới coi mắt liền.
- Vừa phải thôi ông nội , làm gì mà quýnh quáng như con nít vậy . Ko có mất đâu mà sợ.
- Nhưng bà chị có hứa giúp không ? Lần trước làm ẩu khiến con bé sợ mất vía . Nhờ bà chị thuyết phục dùm . Ơn này bảo đảm sẽ tự hậu hĩnh.
- Để coi.
Tú Vân nói lơ lửng rồi đuổi TĐ về cho cô nghĩ.
Khi hắn về rồi , Tú Vân lững thững đi lên phòng Đan Thụy . Ko cần gõ cửa , cô đẩy cửa vào tự nhiên làm Đan Thụy giật bắn mình đứng phắt lên nhìn cô.
Tú Vân đến ngồi xuống ghế , nhìn Đan Thụy từ đầu đến chân :
- Công nhận mày càng ngày càng lớn càng đẹp , lại biết cách câu con trai . Hèn gì …
Đan Thụy đứng im , mắt dán xuống mấy tấm gạch . Tú Vân cười khẩy :
- Tên Đan nhờ tao làm mai mày cho hắn đó . Thế nào ? Gật đầu chứ ?
Đan Thụy nói mà vẫn không ngẩng lên :
- Em không gật đầu , em sợ anh ta lắm.
- Đdừng có làm bộ . Mày thừa biết hắn giàu lắm mà . Được hắn chiếu cố tới là sướng lắm rồi . Đừng có vờ vịt . Nếu chịu hắn mày sẽ không thiếu thứ gì đâu.
Đan Thụy nói như muốn khóc :
- Nhưng em không chịu hắn . Chị đừng để hắn quen với em . Em năn nỉ chị , em sợ lắm.
Tú Vân nhìn Thụy bằng nữa con mắt :
- Tao không biết mày sợ thật hay đóng kịch để treo giá . Mày cũng ghê gớm lắm chứ đừng làm bộ hiền . Mày không giống mẹ mày thì giống ai . Con mẹ mày cũng đâu có hiền gì.
Lập tức Đan Thụy phản ứng ngay :
- Chị muốn mắng em cái gì cũng được nhưng đừng nói chạm dến mẹ em.
- Câm miệng , tao cứ chửi đó , rồi sao ?
- Nhưng mẹ chị chết rồi dượng mới cưới mẹ em kia mà.
- im đi , tao không cần biết . Đúng là mẹ nào con nấy . Lắm miệng không ai bằng > Nếu không có ba tao thì tao đã tống cổ mày ra đường rồi . Đồ con ranh.
Chịu hết nổi , Đan Thụy vùng chạy ra ngoài . Cô trốn lên sân thượng khóc nức nở , bỏ mặc Tú Vân trong phòng một mình la hét.
Mấy ngày sau , đi học về là cô ở hẳn trong phòng . Tú Vân cũng không nhắc đến Trọng Đan . Cô nghĩ hắn đã buông tha cô và bắt đầu hết sợ thì Trọng Đan lại xuất hiện.
Hắn đón cô ở cổng trường . Ngay sát cửa nên Đan Thụy khó mà trốn được . Hắn đứng trước mặt cô , cười nhẹ nhõm :
- Cuối cùng cũng bắt được em Trốn đi đâu mà kỷ vậy ? Báo hại anh phải dò hỏi gần chết mới biết em học trường này.
Đan Thụy sợ đến mất vía . Cô đi nhanh ra đường , nhưng hắn cứ chạy tà tà một bên :
- Đ i ăn kem nghe Thụy . Anh mời nghiêm chỉnh đấy.
- Tôi không thích ăn kem
- Vậy thì uống cà phê
- Tôi ghét uống thứ đó lắm
- Thôi vậy cứ lên anh chở , em muốn đi đâu cũng được.
- Tôi không đi . Anh đừng có theo tôi nữa , nếu không tôi sẽ …
- Sẽ như thế nào ?
Đan Thụy im bật . Nhận ra mình không có thứ vủ Khí nào chống đỡ . không có ai che chở để mà mang ra doa. Trọng Đan . Chỉ có Minh Khoa , nhưng đem anh ra chỉ gây thêm rắc rối . Cô cắm cúi bước đi cố tránh xa Trọng Đan.
Vừa lúc đó , Minh Khoa chạy trờ tới . Thấy Trọng Đan , anh nóng lên . không cần giấu giếm nữa , anh thắng xe trước mũi xe hắn :
- Này , làm gì mà đi theo cô ta hoài vậy ?
Đan Thụy ngó sững Khoa . Cô định bảo anh đi nhưng Khoa ra hiệu cho cô đừng sợ . Rồi hất mặt về phiá Trọng Đan :
- Lần trước anh làm cổ hoảng sợ lên rồi . Bây giờ tiếp tục trò gì nữa đây ?
Trọng Đan cũng hất hàm :
- Còn anh , đi đâu vậy ? Tôi theo Đan Thụy làm gì cũng đâu ảnh hưởng tới anh . Tôi có tán tỉnh Tú Vân của anh đâu ?
Đan Thụy nhìn Khoa , cô nghĩ anh sẽ khó mà trả lời . Nhưng Khoa tỉnh bơ :
- Nếu anh tán tỉnh Tú Vân thì nảy giờ tôi đã cho anh một trận rồi , không phải nói chuyện phải quấy thế này đâu.
Trọng Đan vẫn cố tình khiêu khích :
- Chà ! coi bộ Ông bồ của Tú Vân muốn "hớt" thêm cô em rồi . Chị cũng đẹp mà em thì càng đẹp hơn . Tham vừa thôi ông bạn . Để Đan Thụy phần tôi đi.
- Tôi cảnh cáo anh , muốn lăng nhăng thì anh tìm tới mấy cô choai choai thuộc tuýp của anh kià . Để yên cho cô ta đi . Anh không thấy cổ còn nhỏ sao ? Mà lại hiền lành . không chỉ một mình tôi mà cam đoan với anh , bất cứ người nào còn chút lương tâm đều thất tội nghiệp cổ . Anh buông tha cổ đi.
Trọng Đan cười thật đểu :
- Đdể tôi đem mấy lời này kể cho Tú Vân nghe , chắc cô ta cảm động ra phết . Ai mà ngờ thần tượng của cổ có trái tim bao la thế , ha … ha, …..
Minh Khoa cười khẩy :
- Nếu anh muốn , xin mời cứ nói . Sợ lúc đó Tú Vân mắng anh là đồ đàn bà thì xấu hổ lắm đó – Anh nhìn Đan Thụy – Mặc kệ hắn đi , lên anh đưa về.
- không , em không muốn chị Vân biết , em sợ lắm.
Đan Thụy nói xong , hấp tấp băng qua đường rồi chạy biến vào một con hẻm . Cả Trọng Đan và Khoa đều quay xe đuổi theo cô , nhưng buổi chiều tan giờ làm đường phố đông nghẹt xe cộ . Khi băng được qua đường thì Đan Thụy đã đi mất . Cả hai nhìn nhau gườm gườm , cuối cùng Trọng Đan nhún vai :
- Chuẩn bị lời lẽ mà giải thích với người đẹp Tú Vân đi ông bạn . Chào nghe . Chiều nay xem một màn kịch đã quá … ha… ha…
Rồi hắn phóng xe đi mất . Minh Khoa cũng lầm lì nhấn ga cho xe dọt tới , bình thản chạy về nhà.
Hôm sau anh không chờ tới giờ tan trường mà giữa buổi học lại đi thẳng đến văn phòng tìm Đan Thụy . Một lát sau cô ôm cặp đi xuống . Cô đứng ngẩn ngơ nhìn Khoa . Anh đi nhanh về phía cô :
- Anh xin phép cho em nghĩ chiều nay rồi , đi với anh.
- Nhưng anh không đi làm sao ?
- Anh xin nghĩ một buổi . Nếu trưa mà không gặp em anh điên mất.
Khoa đưa Đan Thụy vào Đầm Sen . Cả hai vào một quán nước vắng , vừa ngồi xuống Khoa đã nhìn Đan Thụy chăm chăm :
- Làm sao hắn biết trường em học ?
- Em không biết nữa . Hôm qua thấy ảnh, em sợ muốn chết.
- Rồi hắn có đến nhà không ?
- Em không biết , lúc này đi học về là em ở trong phòng . Sợ gặp ảnh lắm . Lần đó ảnh làm như vậy em không dám đi đâu ra ngoài . Sợ ảnh đến bất ngờ em tránh không kịp.
Khoa có vẻ chú ý , anh hỏi gặng :
- Lần đó là lần nào , vậy là hắn có tìm em một lần nữa hả ?
Đan Thụy lấm lét nhìn anh rồi lí nhí :
- Có , lúc đó không có ai ở nhà.
- Rồi hắn làm gì em ? Tại sao em không nói với anh ?
Vẻ nóng giận của anh làm Đan Thụy thấy sợ , cô chống chế :
- Em thấy chuyện đó có gì đâu mà kê?
- Hừm , vậy mà không có gì . Thì ra em cũng muốn giấu giếm nữa hả Thụy ?
- Anh Khoa , anh làm sao vậy ?
Khoa bực mình :
- Làm sao là làm sao ? Anh không ngờ em hời hợt đến vậy . Tú Vân có đến hàng tá người tán tỉnh đi nữa , anh cũng không quan tâm . Nhưng em thì khác , anh muốn em chỉ có duy nhất mình anh , anh cũng không thích em bị người khác theo đuổi . không lẽ em không hiểu sao?
Đan Thụy lắc nhẹ đầu . Khoa cau mặt :
- Nếu anh không có can thiệp , nó không để cho em yên đâu . Vậy mà không chịu nói với anh , làm sao anh không giận được . Em muốn giấu anh đến chừng nào ?
- Em không có dấu , tại em thấy chuyện đó không có gì để nói.
- Vậy chuyện hôm qua có đáng nói không ?
- Em cũng không biết nữa.
- Em làm ơn giùm anh được không , mai mốt có bất cứ chuyện gì cũng phải nói với anh . Đựơc không ? đừng có trẻ con như vậy nữa.
Đan Thụy cải lại :
- Em không có trẻ con . Nếu con nít , em đã bép xép đủ thứ chuyện cho chị Vân rồi chứ đâu có im lặng cho đến bây giờ
Khoa hơi khựng lại trước lý lẽ của cô , rồi lắc đầu :
- Có lẽ em người lớn không đúng chỗ rồi . Dĩ nhiên bí mật với Tú Vân là đúng, nhưng đem cái đó áp dụng với anh thì không nên
Vừa nói Khoa vừa kéo Đan Thụy ngã vào mình . Thấy cô không phản ứng , anh mạnh dạn cuối xuống môi cô hôn một cách dịu dàng , từ tốn . Đan Thụy níu chặt vai anh , tự nhiên cô thấy mình lớn hẳn lên . Cảm giác của một cô gái có người yêu thật sung sướng , an toàn.
Sự an toàn đó không giống như tình bạn với Nguyệt Thi . Nó làm cô rung động và lãng mạn . Tự nhiên cô nói nhỏ :
- Em yêu anh lắm , đừng cười em nha.
- Anh không cười , anh chỉ thấy yêu em hơn.
Đan Thụy không biết có một cơn bảo lớn chờ cô ở nhà . Khi cô vào phòng , vừa đa).t cặp xuống thì Tú Vân đẩy cửa đi vô . Nhìn vẻ mặt của Tú Vân , cô lạnh toát cả người : một khuôn mặt đầy đe dọa giận dữ , không hứa hẹn điều gì tốt đẹp . Cô bỗng hiểu ra tất cả và trân người chờ đợi.
Quả nhiên Tú Vân trừng mắt nhìn cô :
- Giữa mày với anh Khoa có chuyện gì ? Nói mau , đừng tưởng tao không biết , nếu giấu giếm là tao xé xác ra đó.
Đan Thụy rùng mình nhưng cố nói cứng :
- Em không có gì cả . Thật tình là không có.
- Đdừng có nói láo . Con người của mày tao còn lạ gì . Mày với ảnh lén lút gặp nhau bao lâu rồi ? Nói đi.
- Em không có gặp
- Nói láo . Chối !
Vừ nói Tú Vân vừa nhào tới tát vào mặt cô túi bụi . Đan Thụy ôm kín mặt né tránh . Không đánh được cô, Tú Vân càng nổi điên la hét vang cả nhà . Vừa hét cô vừa túm tóc Đan Thụy giật ngược . Đan Thụy đau điến bật khóc . Ngay lúc đó có nhiều tiếng chân ngoài hành lang . Bà nội Tú Vân , dì Ba và chú Tư đi vào . Dì Ba định nhào vào phòng cứu Đan Thụy , nhưng bà nội đã trừng mắt :
- Người làm không được xen vô chuyện của chủ nhà , đi ra hết.
Cả hai miễn cưỡng bước ra ngoài , vẻ mặt họ lo sợ, thương xót . Trong phòng Tú Vân vẫn điên cuồng cấu xé Đan Thụy , rồi cô dừng tay lại thở hổn hển :
- Mày nói không ? mày với anh Khoa hẹn hò nhau bao lâu rồi ? không nói tao cho mày một trận.
Đan Thụy khóc như mưa như gío . Nhớ những gì Khoa đã giặn , cô lập lại một cách máy móc :
- Em không biết anh Khoa nghĩ cái gì , nhưng em không có cái gì với ảnh hết , em thật sự …
- Tao không tin . Tên Đan bảo chính anh Khoa không cho hắn đưa mày về . Hắn còn bảo anh ấy đến trường đón mày . Đón bao lâu rồi ? Tại sao mày giấu tao ? Tại sao mày dám giựt bồ của tao ?
Bà nội ngồi chểm chệ trên ghế , giọng khắc nghiệt :
- Mày nhận hột cơm bố thí của gia đình này mà còn làm phản hả . Mày muốn giành giựt với cháu tao phải không ? Nếu mày không khai ra tao cho nó đánh chết luôn . Khôn hồn thì nói đi.
- Con không có nội ơi . Mai mốt con không để anh Khoa gặp nữa , con hứa như vậy .. híc ….híc
- À , mày nói vậy có nghĩa là thừa nhận rồi phải không ? Hết chối nhé . Con khốn nạn.
Ở dưới nhà dì Ba , chú Tư bồn chồn đứng ngồi không yên . Rồi nhớ ra, dì nhào lại điện thoại , quýnh quáng tra danh bạ Gọi điện cho Trọng Đan . Rất may người nhất máy là anh . Dì nói như năn nỉ :
- Cậu Đan ơi , cậu nói cái gì mà cô Tú Vân đánh Đan Thụy quá trời . Cậu làm ơn đến can gìum kẻo cô Thụy bị đánh chết . Tui lạy cậu.
Tiếng Trọng Đan hấp tấp trong máy :
- Mấy người trong nhà đâu sao không lo can . Đợi một chút tôi tới liền.
Dì Ba buôgn máy thở phào nhẹ nhỏm . Đợi lên cầu thang nghe ngóng . Trên lầu tiếng Tú Vân vẫn la hét và tiếng kêu thét sợ hải của Đan Thụy vọng xuống làm dì bấn loạn trong bụng.
Ngoài sân chợt có tiếng dựng xe . Dì Ba quay phắt lại nhìn tưởng Trọng Khoa đến nhanh thế , nhưng không phải , đó là Minh Khoa . Dì đi nhanh ra cửa :
- Cậu Khoa , cậu làm ơn can giùm . Cô Tú Vân đánh cô Thụy quá trời , tôi …
không nghe dì Ba nói hết câu , Khoa phóng ba bốn bật thang một lượt lên lầu . Anh đá mạnh cửa và loa vào phòng . Thấy Tú Vân đang dí Đan Thụy vào tường cấu xé túi bụi , anh nhào tới giữ tay cô lại :
- Buông ra , em làm cái gì vậy ? Sao lại đánh cổ dữ vậy ?
Tú Vân quay phắt lại , thấy Khoa , cô càng như nổi điên :
- Anh còn dám bênh nó hả ? Chắc là anh nóng ruột lắm phải không ? Trơi ơi , không ngờ người yêu của tôi lại khốn nạn đến như vậy . Ngay trong nhà tôi mà dám bênh vực cho nó . Anh có coi tôi ra gì không ? Trời ơi là trời , tôi phải đánh chết nó mới được
Cô xô mạnh Khoa ra và nhào đến túm tóc Đan Thụy . Khoa nhảy một bước đến chắn ngang một bên , cố gỡ tay Tú Vân ra :
- Buông cổ ra , em làm cái gì vậy ? Muốn giết chết người ta em mới hả giận hả ?
Tú Vân hét lên :
- không phải chỉ có giết nó , mà tôi còn muốn giết luôn cả anh nữa . Anh là đồ phản bội . Hai người đã lén lút qua mặt tôi . Tôi căm thù hai người . Tôi phải đập cho nó chết.
Thấy Đan Thụy gục đầu vì đau đớn , Khoa nóng ruột quát lên :
- Em có buông ra không ?
Giữa lúc anh đang cố gỡ nhưng ngón tay Tú Vân ra thì Trọng Đan tới . Anh đến đứng gần hai người :
- Buông ra giùm đi bà chị , đừng có hành hạ ngươÌ ta như thế . Coi chừng ở tù rục xương bây giờ.
Anh nhìn Đan Thụy một cách tội nghiệp :
- Cổ đâu có đánh lại bà cái nào đâu , làm gì hung dữ quá vậy . Buông ra đi rồi nói cho ra lẽ , bà làm mất mặt tôi quá.
Tú Vân buông tay ra . những sợi tóc còn nằm giữa những ngón tay cô . Trọng Đan nhìn rôÌ cau mặt :
- Bà làm kiểu đó ai mà chịu cho nổi . Cổ có phải là nô lệ đâu mà hành hạ như vậy.
Tú Vân hất mặt lên :
- Bây giờ có 3 mặt rồi đó . Ba mặt một lời cho khỏi chối . Anh nói đi , anh hẹn hò với nó từ lúc nào ?
Minh Khoa quay mặt đi :
- Nếu ai nói với cô tôi có hẹn thì cô hãy hỏi người đó sẽ biết chính xác hơn.
Tú Vân hùng hổ quay qua Trọng Đan.
- Anh ta chối đó . Anh thấy chưa ? Bây giờ đứng trước mặt hai người , anh làm chứng đi , thử coi họ chối nữa không.
Trọng Đan nhún vai :
- Tất cả cái gì tôi thấy tôi đã nói với bà hết rồi . Còn chuyện nói hò hẹn là bà tự suy đoán , tôi không chịu trách nhiệm nghe.
Khoa hiểu chuyện chưa đến nổi nghiêm trọng lắm chỉ là sự nghi ngờ của Tú Vân thôi . Mới chỉ mới nghi ngờ mà cô đã nặng tay với Đan Thụy như vậy . Nếu anh không cư xử khéo léo , Đan Thụy còn chịu khổ đến đâu . Tú Vân hung dữ ngoài sức tưởng tượng của anh . Thật là ghê gớm ! Khoa nói đỉnh đạt :
- Em là chị của Đan Thụy , em thừa biết hắn trêu cợt vớicổ , tại sao không cản hắn chứ . Nếu hắn là người tốt , anh không có ý kiến . Nhưng hắn đâu có coi Đan Thụy ra gì . Anh là người trong nhà , thấy hắn theo uy hiếp cổ giữa đường mà làm gơ được sao ? Một người đi đường còn có thể bênh vực được mà . Anh cản hắn thì có gì quá đáng đâu ?
Thấy vẻ ngần ngừ hoài nghi của Tú Vân , anh tấn công tiếp :
- Nếu em đã nghi ngờ anh, thì cứ việc chia tay . Chuyện em với Đan Thụy giải quyết ra sao anh không quan hệ nữa . Từ đây về sau , anh sẽ không tới đây , tùy em nghĩ anh ra sao cũng được.
Cách nói cứng rắn của anh làm Tú Vân lo ngại . Từ đó giờ cô quen được anh chiều chuộng . Bây giờ bị lạnh nhạt cô đâm ra hụt hẩng , và không đủ can đảm làm dữ nữa . Cô liếc về phía Trọng Đan hỏi sống sựng :
- Anh dám chắc họ không có gì chứ ?
- Tôi nói rồi , tôi chỉ thấy bao nhiêu đó , còn lại là do cô tưởng tượng . Tin hay không là tùy.
Bà nội Tú Vân nảy giờ vẫn ngồi im , chợt lên tiếng :
- Thôi , coi như đây là chuyện hiểu lầm , chị em có xích míxh một chút cũng là chị em . Bỏ qua đi.
Trọng Đan nhướng mắt :
- ! Kiểu hiểu lầm tai hại quá ! Mới chỉ hiểu lầm mà Đan Thụy đã ra nôgn nổi này . Hiểu thật nữa chắc cổ sống không nổi quá – Anh nâng mặt Đan Thụy lên cho mọi người xem . Rồi cười nhạt – Nếu cổ là vợ cháu , thì cháu đã đưa Tú Vân ra toà về tội vô cớ hành hung người rồi . Nội có mặt ở đây sao nội không can ?
Bị bắt bẻ bất ngờ , bà lúng túng yên lặng . Rồi nói đỡ :
- Chị em tụi nó gây gỗ nhau chút xíu , Nội là người lớn xen vào mang tiếng bênh đứa này bỏ đứa kia , nội khó xử lắm.
Xem ra Trọng Đan không hề nể nang ai , hắn nhún vai :
- Nội không muốn hay là thật sự khó xử ? Chính mắt nội thấy Đan Thụy bị đòn mà không hề phản ứng kia mà.
Tú Vân đứng im , không biết phải nói gì để tốp bớt cái miệng của Trọng Đan . Cô biết xưa nay hắn quen coi thiên hạ chẳng ra gì , nhưng bà nội cô cũng bị hắn chất vấn thì đúng là quá đáng . Cô không phải xót xa cho nội mà là ghen tức vì thấy Đan Thụy mà cũng được một tên trời đánh che chở . Nó là gì mà ai cũng thương hết vậy chứ ?
Nãy giờ Minh Khoa vẫn đứng khoanh tay dựa bàn , im lặng nghe mọi người đối đáp . Anh nhìn chăm chăm khuôn mặt bầm tím của Đan Thụy , bụng xót xa và đầu óc rừng rực cơn giận . Tú Vân hành hạ cô bé ác vậy đó. Vậy mà anh chỉ có thể đứng xa nhìn . Chút hối hận ray rứt đối với Tú Vân đã bị xóa sạch , chỉ còn lại là vở kịch kéo dài . Nhưng không lâu phải hạ màn thôi.
Thấy Đan Thụy ngồi ủ rủ một góc có vẻ mệt mỏi , Khoa lên tiếng :
- Tôi thấy chuyện hiểu lầm giải quyết bao nhiêu đó đủ rồi .Chấm dứt ở đây thôi . Khuya rồi.
Anh hất mặt về phía Trọng Đan :
- Mình về chứ ? Tôi thấy hai chúng ta có mặt ở đây lúc này là thừa rồi.
Anh quay mặt lại nhìn Đan Thụy , cô vẫn ngồi gục mặt xuống gối như không muốn biết đến chung quanh . không kềm được mình , anh đến trước mặt cô :
- Xin lỗi nghe Thụy , tại anh mà em bị vạ lây . Anh thật tình xin lỗi – Anh quay lại mọi người rồi nhìn bà nội – Xin phép nội , con về …
Anh bỏ đi ra cửa , mọi người cũng đi ra . Trọng Đan ở nán lại :
- Anh không ngờ đã vô tình hại em như vậy . Đừng giận anh nghe.
Đan Thụy quay mặt chổ khác , không trả lời . Trọng Đan thở dài đứng lên . Lần đầu tiên hắn có vẻ đau khổ như vậy . Một thái độ hoàn toàn đối lập với tính cách bốc trời của hắn . không phải là Đan Thụy không thấy điều đó , nhưng cô đang đau đớn , chán ngán . Cô đâu có đủ sức nghĩ về cái gì khác.
Thật khuya , đèn trong nhà tắc đã lâu thì dì Ba lên phòng Đan Thụy :
- Cô Thụy có sao không ? Đưa mặt tui coi.
Dì vén tóc Đan Thụy xem xét các vết bầm , rồi chép miệng :
- Thật giống y hệt đàn bà đánh ghen . Con gái gì mà như bà chằn . Để tui lấy muối đắp cho cô . Rát một chút , nhưng mau tan máu bầm lắm.
Đan Thụy mệt mỏi nhắm mắt lại :
- Con không sao đâu dì Ba , dì đi ngủ đi . Khuya rồi.
- Sao lại không sao . Thấy cô như vậy tôi xót ruột quá . Cô chờ tui nghe , đừng đóng cửa , để tui đi lấy muối.
Dì ra ngoài , rồi lát sau trở lại . Trên tay là chén muối . Vừa thận trọng đắp muối lên mắt Đan Thụy vưa chép miệng :
- Cô biết lúc nãy cậu Khoa làm sao không ? Cậu ấy kéo tôi ra một góc dặn tôi lên săn sóc cô . Tui thấy hình như …
Đan Thụy ngắt lời :
- Con biết dì nghĩ gì rồi . Nhưng mai mốt con không dám nữa đâu dì Ba . Bị một lần như thế này con sợ lắm rồi.
- Vậy là cô với cậu Khoa có quen thật hả ? hèn gì thấy cậu ấy lo quá . Nhưng mà cô đừng có dứt khoát . Cứ quen đi . Rồi mai mốt cậu ấy cưới cô thì cô ra khỏi nhà . Còn sợ cái gì nữa . Lúc đó cô Tú Vân cũng đâu làm gì được cô.
Đan Thụy mở hé mắt nhìn dì Ba :
- Con quen vậy là không đung ? Dì không lên án con sao ?
- Cái gì mà lên án , tui còn xúi cô vô ấy chứ . Cậu Khoa có tâm hồn lắm đó . Một người như vậy làm sao yêu cô Tú Vân nổi . Trong khi cô đẹp lại hiền . Cậu ấy chọn cô là đúng rồi . Tui còn thấy đáng đời con cọp cái kia nữa . Con gái gì mà đanh đá thấy sợ , ai dám đụng tới . Đan Thụy thở dài . Cách nói dì Ba như cất đi sự áy náy trong lòng cô . Cô không biết Khoa có bất mản Tú Vân không . Còn với cô , trận đòn phủ phàng của Tú Vân làm xóa đi mặc cảm lương tâm . Cô không còn thấy mình đáng ghét nữa .

3Bóng thời gian Empty Re: Bóng thời gian Tue Sep 24, 2013 3:08 pm

doansinhak44
doansinhak44
  • Thành Viên Vip

Bóng Thời Gian


Tác giả: Hoàng Thu Dung


Chương 3






Đan Thụy buông cặp xuống thảm cỏ . Quay lại ôm cổ Minh Khoa cười hớn hở :
- Thích quá , lần đầu tiên em với anh ở một chổ không có ai . Thật là tuyệt ! Chưa có khi nào em thấy thích thú như vậy . Sao trước đây anh không đưa en đến đây.
Khoa ôm ngang lưng Đan Thụy , cúi xuống hôn cô :
- Anh cũng mới phát hiện chỗ này . Em thích lắm hả ?
Đan Thụy gật gật đầu cười tươi tắn . Khoa ngắm nghía cô một lát rồi ôm cô sát vào người :
- không có gì làm anh thích bằng thấy em cười , thấy em vui vẻ . Đổi ngàn vàng anh cũng không tiếc . Em cứ vui vẻ sung sướng là anh vui lắm rồi.
Anh ngồi xuống thảm cỏ , kéo theo Đan Thụy . Cô thận trọng vén tà áo dài rồi ngả vào lòng anh . Anh nói gần như thì thầm :
- Càng ngày anh càng yêu em hơn . Yêu điên đảo cả người . Có lẽ mình phải chấm dứt tình trạng này thôi . Một tuần mới gặp được em một lần , làm sao anh chịu nổi.
- Em cũng vậy , lúc nào cũng nhớ anh , không học hành gì nổi , em lo lắm.
Khoa cúi xuống cắn nhẹ mủi cô :
- Rágn đi em . Đợi anh mua nhà rồi hai đứa sẽ đám cưới . Lúc đó em sẽ sống thoải mái, không sợ ai ăn hiếp đe dọa nữa . Anh để dành khá nhiều tiền rồi . không lâu đâu.
Đan Thụy hơi ngước mắt lên nhìn Khoa :
- Sao anh không đưa em về sống chung với gia đình ?
Khoa lắc đầu mạnh :
- Gia đình anh phức tạp lắm . Anh em xem nhau như kẻ thù , chỉ nhắm vào giành giựt căn nhà . Anh chán lắm . Bắt đầu đi làm là anh sốgn riêng một mình cho họ yên tâm – Anh chợt siết mạnh vai cô - Đưa em về sống ở đó thì đúng là địa ngục thứ hai . Anh muốn vợ anh phải thật sung sướng từ tinh thần đến vật chất . Em sống khổ sở bao nhiêu đó đủ rồi.
- Anh có tinh thần tự lập quá nhỉ ? Còn em thì ngay cả bản thân mình cũng không làm chủ được , em …
Khoa đặt tay lên miệng Đan Thụy nói rất âu yếm :
- Em còn nhỏ lắm và khờ nữa . So với lúc Tú Vân bằng tuổi em , em non nớt hơn nhiều . Cái đó làm em khác với cổ xa lắm.
Đan Thụy níu vai Khoa thì thầm :
- Nhưng nếu chọn chị Vân thì anh sẽ có một sản nghiệp lớn . Có khi nào anh thấy hối hận không ?
Khoa cười cười :
- Như vậy là anh cưới sản nghiệp chứ đâu có cưới vơ.
Đan Thụy lập lại :
- Sau này em sợ anh hối hận lắm , nhiều đêm thức dậy em nghĩ đủ thứ chuyện . Em tưởng tượng đến lúc anh hối hận vì chọn em , lúc đó chắc em chết mất.
Khoa nhìn cô chăm chú :
- Chà , cái đầu của em chứa nhiều ý nghĩ lung tung quá . Em còn nghĩ gì nữa không ?
- Còn , nhiều thứ lắm , chẳng hạn như em sợ đến một lúc nào đó anh chán em , rồi quay về với chị Vân , nghĩ tới đó , em khổ sở quá.
Khoa mỉm cười :
- Nghĩ như vậy thì kinh kủng quá . Nhưng mai mốt không được tưởng tượng tàm bậy nghe không . Chỉ Tú Vân cũng đủ làm em khủng hoảng rồi . Đày đọa cái đầu mình làm gì.
Đan Thụy không trả lời chỉ nhìn Khoa . Anh cũng nhìn lại cô rồi lại cúi xuống ,môi họ không rời nhau nữa . Rồi anh ngẩng mặt lên . Đan Thụy cũng ngồi dậy , cô nhìn lên trời :
- Coi chừng mưa đó anh
Khoa ngước lên nhìn . Bầu trời mây kéo đến, Khoa ngước lên nhìn . Bầu trời mây kéo đến đen kịt . Chỉ thoáng chút mà trời bỗng tối đi . Anh kéo Đan Thụy đứng lên :
- Mình vô căn chòi kia đi , mưa này lớn lắm.
Cả hai băng qua thảm cỏ , chạy về phía căn chòi ở góc vườn . không bao lâu mưa đã trút xuống . Gío làm cây lá rung xào xạt . Đan Thụy nhìn quanh , cô có cảm tưởng cô và anh đang biệt lập ở một thế giới riêng , xung quanh không một bóng người , chỉ có mưa và khoảng không gian bị tối đi . Cô chép miệng xuýt xoa :
- Lạnh quá , có khi nào mưa đến tối không anh ?
- Có thể lắm chứ.
Đan Thụy ngần ngại :
- Em sợ về trễ chị Vân nghi.
Khoa cười như trấn an , anh ôm cô vào lòng :
- Em có mang áo mưa theo không ?
- Có nè.
Đan Thụy mở cặp lấy áo mưa . Khoa trải xuống đất rồi kéo cô ngồi xuống :
- Ngồi trong lòng anh cho ấm.
Đan Thụy ngoan ngoãn ngồi trên chân anh . Tay anh vòng qua người cô , mặt tì trên vai cô . Cả hai im lặng nhìn mưa giăng giăng bên ngoài.
Đan Thụy nhìn mưa . Ý thức có Khoa bên cạnh cô vừa thích vừa sợ , cô khẽ quay lại nhìn Khoa , bắt gặp cái nhìn đăm đăm của anh cô hồi hộp quay chỗ khác . Ánh mắt Khoa lạ quá . Nó gây cho cô cảm giác chờ đợi một cái gì đó mơ hồ , nhưng thật dữ dội , đam mê . Thật là một cảm giác xa la.
Đan Thụy nói khẽ :
- Đdừng nhìn em như vậy anh Khoa . Em sợ lắm.
Khoa mỉm cười nhìn chỗ khác :
- Anh mà cũng làm em sợ sao ?
Nói rồi anh cuối xuống môi cô . Đan Thụy cũng vòng tay qua cổ anh . Cảm giác Đan Thụy quá gần gủi làm anh rạo rực khó tả . Anh cảm thấy khó thở , nóng bừng cả người và không làm chủ được bản thân . Khoa đỡ Đan Thụy nằm xuống , lấy chiếc cặp kê dưới đầu cô . Giọng Đan Thụy hơi run :
- Anh Khoa.
Thật kỳ lạ , giọng nói sợ sệt của cô không làm anh tỉnh táo lại được chỉ còn là đam mê không gì dập tắt nổi . Khoa cuồng nhiệt nhưng dịu dàng cúi xuống , cúi xuống mãi …
Rồi anh đỡ Đan Thụy ngồi lên , sửa áo lại cho cô . Đan Thụy cúi gằm mặt trong tóc . "Biến cố" vừa rồi làm cô thấy xấu hổ kỳ lạ , xấu hổ đến mức muốn khóc . Mặc cho Khoa tìm cách nâng mặt cô lên , cô vẫn cúi xuống nín thinh . Khoa hỏi nhỏ :
- Anh xin lỗi . Đừng giận anh.
Đan Thụy giấu mặt trong cổ Khoa :
- Em không giận anh . Tại vì em thương anh , nhưng tại sao anh làm vậy hả anh Khoa ?
Khoa áp môi lên trán cô :
- Tại anh không kiềm chế được , anh yêu em quá mức . Nhưng điều sâu xa nhất là anh luôn ý thức em là của anh . Điều đó sẽ không làm hại em , vì rồi đây em sẽ thuộc về anh.
Đan Thụy nói mà không dám nhìm mặt Khoa :
- Thật là kỳ lạ , tự nhiên em thấy yêu anh hơn , thấy anh gần gũi với em hơn.
Khoa siết chặt người cô :
- Anh cũng vậy , cảm thấy yêu em hơn , có trách nhiệm hơn.
Cả hai không nói gì nữa , chỉ im lặng cảm nhận ý nghĩ lạ lùng vừa mới xuất hiện trong mỗi người . Đó là sự khám phá ra nhau . Say mê sâu sắc như là có sợi tơ trói buột vào nhau . Cả anh lẫn cô đều thấy hạnh phúc vì cảm giác đó.
Thật lâu Đan Thụy hơi ngẩng lên :
- Mấy giờ rồi anh ? mình về.
Khoa nhìn đồng hồ :
- Mới hơn hai giờ , em còn hai tiếng nữa mới tan học . Ở lại đây với anh.
Đan Thụy che miệng ngáp khẽ . Khoa nhìn cô :
- Em buồn ngủ lắm hả ?
Đan Thụy lại ngáp thêm một cái nữa , rồi gục đầu xuống tay :
- Mấy hôm nay em thức học thi , bây giờ mới thấy mệt , em thèm được ngủ lắm.
- Em thi xong chưa ?
- Xong rồi , vì vậy mới dám đi chơi với anh đó.
Khoa mỉm cười sửa lại tóc cô :
- Làm bài được không ?
- Em thấy là được.
- Thụy này , em học khá không ?
Đan Thụy cười mỉm :
- Em không đến nổi tệ lắm . Hai năm trước em thuộc diện học sinh giỏi , nhưng bây giờ không biết có được không.
Khoa nhéo nhẹ mủi cô :
- Sao vậy , tại anh hả ?
- Chứ gì nữa , lúc trước em dành thời gian để học , còn sau này thì … Em bận nhớ anh.
Khoa cười lớn :
- À ! bây giờ đổ thừa , nhưng anh dám chắc em không rớt đâu . Từ đó giờ anh luôn nghĩ em thông minh . Lúc Tú Vân bằng tuổi em , cổ ít chịu học lắm – Anh kéo Đan Thụy nằm ngửa trên vai mình – Em ngủ chút đi , đến giờ về , anh gọi dậy.
Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng . Cô dựa đầu vào cổ khoa khép hờ đôi mắt và chỉ một chút cô đã ngủ ngon lành.
Khi cô thức dậy thì thấy Khoa đang chăm chú xem quyển sổ . Đan Thụy ngồi dậy nhìn Khoa . Nét mặt của anh làm cô tỉnh ngủ hẳn . Một vẻ mặt xa lạ , hoàn toàn đối lập với lúc nãy . Anh nhìn cô bằng cái nhìn ghê sợ , căm ghét và lạnh lùng đến mức cô không dám tin đó là Khoa . Cô nhìn xuống quyển sổ trên tay anh , bây giờ mới nhớ ra đó là quyển nhật ký của mình.
Khoa quăng quyển sổ xuống đất , anh gần như hất Đan Thụy ra khỏi người , và đứng bật dậy đi về phía góc cột . Anh dựa người tìm gói thuốc trong túi , rút một điếu . Ánh lửa nhỏ của chiếc quẹt gas chiếc sáng hơn một khuôn mặt lầm lì khắc nghiệt.
Đan Thụy vẫn ngồi bó gối đưới đất , ngơ ngác vì cử chỉ của Khoa và không biết phải làm sao , cô ngồi im chờ đợi.
Anh nhìn cô như nhìn một con hủi :
- Đdứng lên đi và nói chuyện đúng với bản chất của cô đi . Đừng có làm ra vẻ ngây thơ ngoan hiền như vậy . Tôi không bị lừa nữa đâu.
Đan Thụy lăng lẽ đứng dậy . Cái nhìn nghiêm lạnh của Khoa làm cô rối lên . Cô thấy hai tay thừa thải quá , không biết phải làm sao . cô cúi đầu nhìn những ngón tay mình đan vào nhau.
Cử chỉ lúng túng của cô không lọt khỏi mắt Khoa , anh cười nhếch môi :
- Rối lắm phải không ? Cô không ngờ tâm địa thật của mình bị phát hiện sớm như vậy , mà người đó lại là tôi chứ gì ?
Đan Thụy cúi gầm mặt , Khoa càng nói cô càng thấy rối rắm , cô muốn giải thích nhưng sợ anh không nghe và cho là cô ngụy biện . Cô sợ càng nói Khoa sẽ càng ghét cô hơn . Đan Thụy lắp bắp thanh minh :
- không phải như vậy đâu anh Khoa , em không hiểu tại sao anh mắng em . Em có viết gì không đúng đâu ?
Khoa quát lên :
- Nhật ký mà không viết đúng ý nghĩ của mình hả ? Cô tưởng tôi là thằng ngốc chắc . Được , cô vẫn cứ làm ra vẻ vô tội thì để tôi nói thẳng . Thật là đáng sợ , trong đầu cô lúc nào cũng thù ghét Tú Vân , và cô muốn “cua” tôi để trả thù , coi tôi như công cụ để cô làm khổ Tú Vân . Có không ?
Nhưng trên thực tế , em có cua anh đâu ? Tự anh bảo yêu em đấy chứ ? – Đan Thụy ấm ức nghĩ thầm nhưng không dám nói vì sợ Khoa sẽ càng nổi giận.
Mà cô không nói thì anh càng tức giận điên cả người . Anh quắc mắt nhìn cô :
- không ngờ tôi thế này cũng bị đứa con nít gạt gẩm . Tôi phục cô lắm , mới 18 tuổi mà biết khôn ngoan giăng bẩy con trai rồi . Cũng không lạ gì khi cô giấu chuyện Trong Đan theo đuổi cô . Cô muốn cùng một lúc bắt luôn hai con cá rồi xem bên nào nặng hơn chứ gì . Vì dù sao cô cũng phải dọn cho mình một con đường đi chứ . Dĩ nhiên cô phải lợi dụng vũ khí mình có được để tìm một đấng ông chồng che chở cho mình.
Mặt Đan Thụy trắng bệch . Bị nhục và tủi thân , cô rưng rưng nước mắt :
- Nếu em xấu xa đến vậy thì anh quen em làm gì.
Khoa cười lạnh :
- Cho nên tôi mới tự thấy mình lầm . Rất may là tôi phát hiện sớm . Dù sao còn cứu vản kịp . còn hơn là để cô xỏ mủi như một thằng ngốc.
Đan Thụy không trả lời , chỉ bặm môi khóc . Những giọt nước mắt của cô làm Khoa khinh bỉ quay mặt đi chỗ khác :
- Trước mặt tôi , cô đừng có làm ra vẻ tội nghiệp như vậy . Xưa rồi , vũ khí đó không làm tôi bị mềm lòng đâu . Lau mặt đi , tôi ghét cái vụ khóc lóc như vậy lắm – anh đến đứng trước mặt cô chống nạnh , cười khẩy – Tốt hơn hết là cô nín khóc và suy tính xem làm cách nào câu cho được tên Đan dại gái kia . Vì dù sao cô cũng bị vuột tôi rồi . Tôi cũng không h`n mà đi kể cho hắn nghe sự thật về cô . Hắn có ngu thì ráng chịu . Nhưng mà nói trước . Nếu cô còn giở thủ đoạn với con trai , coi chừng có ngày bị họ quật lại tơi tả đó . Họ không hiền như tôi đâu – Thấy Đan Thụy không trả lời . Khoa bóp mặt cô hất lên : - Nảy giờ nghĩ cái gì vậy ? không thuyết phục gì sao ? Hay là bị bất ngờ quá , trở tay không kịp ?
Bị đau , Đan Thụy lắc đầu cố tránh khỏi Khoa , nhưng anh càng bóp cằm cô mạnh hơn , làm Đan Thụy đau điếng . Cô nhăn mặt , nước mắt tuôn giọt :
- Anh buông ra đi , đau quá em chịu không nổi.
Khoa buông tay cười khẩy :
- So ra cái đau này đâu bằng cái đau cô gây cho người khác . Cô bóp nát tim người ta ra ,còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Đan Thụy xoa xoa lên mặt . Mấy dấu tay còn in rõ trên làn da mịn màng của cô . Cô khóc mờ mịt và đưa mắt tìm chiếc cặp định bỏ về , nhưng Khoa đã kéo tay cô lại :
- Khoan về . Ở lại nói chuyện cho xong đã . Tôi không hèn đến mức bỏ cô về một mình đâu . Yên tâm bảo đảm cô sẽ được đưa về tận nhà - Anh nắn hai vai cô , kéo cô lại đứng đối diện :- Nghe tôi nói đây . Tôi sẽ không cưới cô đâu , đừng có hy vọng vào những lời hứa hẹn lúc trước nữa . Bị một cú như thế này tôi mới thấy tỉnh ngộ . Với Tú Vân , tôi sẽ trở lại yêu thương cổ còn hơn ngày trước nữa , cho nên cô liệu mà tìm cho mình một thằng ngốc nào khác đi – Anh nhìn lướt qua mặt cô . Rồi nhìn lướt xuống thân cô ,cười lạnh :- Còn chuyện lúc nảy thì thành thật xin lỗi . Lỡ lấy mất đi sự trong trắng của cô tôi cũng thấy mình bậy lắm , nhưng không phải vì vậy mà tôi đủ can đảm cưới cô để chuộc lỗi . Xin lỗi nghe.
Đan Thụy lau mặt , ngước lên nhìn Khoa :
- Tôi căm thù anh lắm.
Nói xong cô gạt tay anh ra , chạy đến lấy chiếc cặp còn nằm trên áo mưa , bỏ mặc chiếc áo , cô ôm cặp chạy loạng choạng ra ngoài . Khoa vẫn đứng yên lạnh lùng nhìn theo dáng dấp thất thểu mất hút ở cuối rặng cây.
Đan Thụy không nhớ mình về nhà bằng cách nào , cô buông cặp rồi nằm vật ra gường , mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà lặng lẽ khóc . không ngờ chiều nay mình trải qua hai cú xốc nghiệt ngã như vậy . Tự nguyện dâng hiến rồi liền đó bị sỉ nhục , hất bỏ . Khoa mà cũng cư xử với cô như vậy thì trên đời này cô còn biết tin ai.
Chiều qua đi rồi trời tối lúc nào không hay . Đan Thụy vẫn nằm yên trên gường trong bóng tối . Cô cứ khóc mãi vì những ý nghĩ bi đát . Cảm thấy toàn thân rã rời . Mặt đau buốt và đầu nhức nhối quay cuồn . Trong đời đã trải qua nhiều lần buồn tủi một mình , nhưng chưa lần nào cô qụy hẳn như lần này . Cảm thấy mình không còn gì trên đời này nữa . Cô chỉ muốn chết đi cho đừng khổ.
Có tiếng cửa bị đẩy nhẹ , rồi dì Ba bước vô :
- Cô Thụy , xuống ăn cơm . Sao cô không bật đèn mà để tối thui vậy.
Đan Thụy nằm quay vào trong , giọng nghèn nghẹn vì khóc :
- Con hơi nhức đầu , con không ăn đâu.
- Cô xuống đi , có người đang đợi ở dưới kia , bảo đảm gặp người đó cô sẽ thích mà.
- Ai vậy dì ?
- Cậu Khoa đó , lâu lắm rồi cậu ấy mới đến nhà mình ăn cơm , cô Tú Vân có vẻ vui vẻ lắm . Cô xuống đi.
Đan Thụy trở người nằm úp mặt xuống gối :
- Con không ăn đâu . Dì xuống dưới đi.
- Cô khóc hả cô Thụy , nãy giờ tui nghe giọng cô hơi khác đó.
- Tại nhức đầu con mới khóc đó . Con muốn ngủ cho hết nhức . Dì ra ngoài đi.
- Ờ , vậy cô ráng ngủ đi nghe.
Dì Ba đứng dậy đi ra ngoài . Đan Thụy bước xuống gài cửa phòng rồi trở lại gường nằm . Đến thật khuya cô lịm dần đi trong cơn mệt mỏi đờ đẫn.
Suốt buổi sáng hôm sau , cô nằm lì trên gường . Đến trưa mới gượng dậy xuống phòng ăn , cô đói đến mức lã người và tay chân run rẩy . Bà nội nhìn nhìn cô :
- Sao bữa nay coi yếu vậy . Có bệnh không ?
Đan Thụy chưa kịp trả lời thì đã thấy Khoa xuất hiện ở cửa , cô cụp mắt nhìn xuống chén . Khoa phớt lờ như không thấy cô . Anh chào bà nội rồi ngồi xuống cạnh Tú Vân . Bà nội cười âu yếm nhìn Tú Vân :
- Có thằng Khoa tới là cái mặt nó tươi rói kìa.
Tú Vân cười tươi tắn :
- Sao tự nhiên anh tới lúc này vậy ? Chuyện hiếm thấy đó.
Khoa choàng tay qua ôm vai cô :
- Ở cơ quan ra tự nhiên anh muốn đến ăn cơm với em cho vui.
- Hứ , đợi đến bây giờ mới chịu đến . Sau này anh hay lơ là với em lắm nghe.
Giọng Khoa thành thật :
- Tại lúc trước anh bận quá , nhưng từ đây về sau anh không như vậy nữa đâu . Em sẽ được anh thương hơn cả lúc trước nữa.
- Nội nghe ảnh nói gì không ? anh nói trước mặt nội thì nhớ nghe.
Dì Ba đặt chén cơm đưa trước mặt Khoa , anh im lặng chờ dì đi ra chỗ khác rồi vỗ nhẹ vai Tú Vân :
- Từ đó giờ anh có nói dối em chưa nào . Tất nhiên là anh biết lỗi vì anh lơ là với em , anh phải chuộc tội chứ.
Tú Vân cười hạnh phúc . Đan Thụy càng cúi gằm mặt xuống chén , cô ráng ăn hết chén rồi buông xuống bàn , đứng dậy . Gắng gượng lịch sự:
- Anh Khoa ở chơi , em xin phép.
Khoa không trả lời . Bà nội nhìn theo cô nói với theo :
- Cô bệnh hoạn gì thì mượn cô Ba đi mua thuốc hco . không thôi nhà này lại mang tiếng ngược đãi cô đó.
Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi đi lên lầu . Lên đến cầu thang , nước mắt cô bắt đầu tuôn giọt trên mặt . Cô biết những lời Khoa nói với Tú Vân là thật tình . Nó như ngọn roi quất vào lòng cô , đau đớn và tủi nhục . Cô không biết làm cách nào để thoát được hoàn cảnh mình . không đủ can đảm nhìn Khoa đòan tụ với Tú Vân và họ như một gia đình hạnh phúc , càng không biết phải xa lánh bằng cách nào . Cô biết đâu để bắt đầu cuộc đời khác bây giờ.
Buổi trưa Đan Thụy không ngủ , cô ngồi trước bàn học , chống cằm nhìn lang thang ra cửa sổ . Chợt cánh cửa bị đẩy nhẹ một cái . Cô quay lại rồi mắt mở lớn kinh hoàng khi thấy Trọng Đan thản nhiên bước vào . Bản năng làm cô đứng bật dậy như muốn bỏ chạy . Cử chỉ của cô làm hắn phì cười :
- Làm gì mà sợ như vậy . Anh có phải là sư tử đâu . Anh có ăn thịt em đâu ? Để một cô gái đẹp sợ mình thì mất điểm thật.
Đan Thụy nhìn hắn đầy vẻ đề phòng :
- Tại sao anh dám tự tiện vào phòng tôi ?
Trọng Đan thản nhiên ngồi xuống gường :
- Cái đó lỗi là tại em . Nếu mỗi lần anh đến em chịu xuống phòng khách nói chuyện với anh thì anh leo tuốt lên đây làm gì ?
Đan Thụy cúi đầu buồn bả . Có lẽ hắn nói đúng , lỗi tại cô . Tại cô sinh ra trên đời này như một sinh vật lạc loài . Ngay trong nhà này cũng không ai che chở , không ai bảo vệ . Thân phận cô thế này làm sao Trọng Đan khiêng nể ? Hắn đâu coi cô ra gì nên chuyện gì lại không dám làm . Cuối cùng rồi căn phòng bé nhỏ này cũng không còn là bức tường che chắn cô , cô hoàn toàn không có lối thoát thật sự rồi.
Nghĩ tới đó , Đan Thụy rớt nước mắt :
- Tôi biết anh coi thường tôi không ra gì nên mới dám tự tiện vậy . Nhưng tôi xin anh , tôi cũng là một con người , biết phản kháng và có quyền từ chối . Tôi không phải là món đồ mà thích thì anh cứ việc cầm lấy . Anh buông tha tôi đi.
Trọng Đan ngồi lắng nghe , hắn có vẻ ngạc nhiên vì phản ứng của cô . Hắn chép miệng :
- Anh thích em thì tìm cách làm quen chứ không có ăn hiếp em . Sao em so sánh như vậy ?
- Nhưng tôi không thích cách làm quen của anh.
- Vậy anh phải làm cách nào ?
- Tôi không biết.
- không biết thì anh phải tiếp tục cách của anh vậy . Nước chảy thì đá phải mòn chứ.
- không mòn được đâu , anh đừng đeo đuổi tôi như vậy mất thời giờ của anh . Tôi nghe chị Vân nói anh có nhiều bồ lắm , và người nào cũng đẹp , thế thì tốn thời gian với tôi làm gì.
Trọng Đan phẩy tay :
- Ở đất này con gái đẹp chỉ cần quơ tay là hớt được khối cô nhưng con gái hiền thục thì tìm muốn đỏ con mắt . Anh thích mấy cô nai một chút như em vậy đó.
Cách nói của hắn làm cho Đan Thụy thấy ghê sợ . Cô chưa từng thấy mẫu người nào trơ lì như vậy và rõ ràng hắn nhất quyết bám theo cô . Đan Thụy thấy tuyệt vọng quá , cô nhìn hắn một cách căm ghét :
- Trong đời tôi , tôi chưa ghét ai như ghét anh.
- Bộ anh đáng ghét lắm hả ? Kỳ thật ,lần đầu tiên anh bị con gái nói nặng . Em thuộc loại ngoại lệ đó. Nhưng không hiểu sao anh vẫn thích em.
Đan Thụy ngồi phịch xuống trước bàn học . Cô quyết định im lặng , mặc cho Đan đấu hót tán tỉnh . Cô nghĩ rằng nói chán thì hắn sẽ tự động ra về . Vậy mà đến mấy tiếng đồng hồ hắn vẫn không chán . Cuối cùng cô phải đứng lên lấy cớ buồn ngủ hắn mới chịu ra về.
Cuộc sống của cô bây giờ hoàn toàn tuyệt vọng và buồn chán . Ngày hai buổi đụng mặt với Khoa bên bàn ăn phải chịu đựng cảm giác đau khổ nhìn Khoa săn sóc Tú Vân . Thỉnh thoảng lại đến Trọng Đan làm phiền . Cô hầu như không còn lối thoát nữa.
Trưa nay phải nhận chịu cảm giác bẽ bàbg khác . Chiều qua dì Ba xin về quê đám giỗ . Vậy là cô phải nấu cơm . Buổi trưa cô đích thân phục vụ bàn ăn . Tú Vân thử miếng cải xào mặt nhăn lên bực bội :
- Cái gì lạt nhách , ăn hết muốn nổi – Cô gắp cho Khoa một miếng - Anh ăn thử coi , ghê quá đi.
Bà nội nghiêm khắc nhìn Đan Thụy :
- Con gái lớn mà nấu ăn một bữa ăn cũng không xong . Nuôi mày thật là vô dụng . Bắt đầu ngày mai phải xuống bếp học nấu nướng nghe chưa ? Mùa hè thì không còn đổ thừa bận học được đâu.
Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi đứng dậy múc thêm canh . Tay bưng tô canh nghi ngút khói , mắt cô dè dặt nhìn Tú Vân gắp cọng rau nhìn nhìn như sắp chê bai . Cô đụng phải cạnh bàn làm nước chao ra rơi trên tay cô nóng bỏng . Đan Thụy hết hồn buông tô canh xuống làm nước văng cả vào mọi người . Cô chưa kịp hiểu gì thì đã nghe Tú Vân hét lên một tiếng :
- Trời ơi.
Tú Vân hất miếng thịt còn rớt trên tay , cô đứng bật dậy rít lên :
- Mày làm ăn vậy đó hả con khốn . Nóng muốn chết được , phỏng rồi nè . Nhìn đi cho sáng mắt.
Bà nội xáng cho cô một bạt tai :
- Đồ con gái hư.
Khoa không nói gì , anh nhìn Đan Thụy một cái rồi rút khăn tay lau cho Tú Vân . Bữa ăn bị bỏ dỡ vì bà nội và Tú Vân xuýt xoa lo cho bàn tay bị phỏng của mình . Vừa ngâm tay trong gạo , hai người vừa mắng Đan Thụy xối xả.
Cô cũng bị phỏng , nhưng không dám ngâm tay . Cô lặng lẽ nhìn Khoa ngồi cạnh Tú Vân dỗ dành rồi im lặng thu dọn bàn ăn.
Xong việc cô rút lên phòng . Đứng bên cửa sổ nhìn mây bay , bây giờ cô mới khóc được cho mình . Nước mắt lã chã trên mặt , cô lại rơi vào cảm giác tủi thân triền miên.
Đợi mọi người ngủ , Đan Thụy dắt xe ra đường . Cô đạp xe lang thang trên phố . Mùa hè đi đâu cũng nghe ve kêu . Đan Thụy nhớ trường lớp vô cùng . Cô muốn đến nhà Nguyệt Thi nhưng biết giờ này nó học bài lo thi đại học . Cô lại rẽ qua ngả khác.
Đan Thụy đạp xe vào trường . Buổi trưa sân trường vắng hoe . Cô dựng xe ở góc hành lang đi thơ thẩn qua các dãy lớp . Tiếgn ve râm ran như càng gợi thêm nổi buồn man mác làm cô càng buồn thấm thía . Bạn bè giờ này ai cũng chuẩn bị thi đại học chỉ có mình cô là lang thang một mình với mơ ước không thành với cảm giác bịcuộc đời bỏ rơi.
Cô đứng bên hành lang tựa đầu vào cột , vẻ mặt buồn rười rượi nhìn mây trắng bay trên trời.
Rồi cô nghe tiếng giày nện trên cầu thang . Đan Thụy hơi ngoái đầu lại nhìn . Cô đứng bất động khi thấy đó là Khoa . Anh chậm rải đi về phía cô :
- Cô vẫn thường đi lang thang như vậy à ?
- Sao anh biết ?
Khoa không trả lời , như thấy không cần phải nói . Đan Thụy hiểu nãy giờ anh đã đi theo cô . Nhưng từ lúc nào thì cô không biết , và thực ra theo để làm gì ? Cô và anh còn cái gì mà phải đi tìm nhau nữa.
Khoa nhìn Đan Thụy hơi lâu :
- Chuyện xảy ra lúc nảy thật đáng tiếc . Tôi không hiểu có phải cô cố tình trả đũa Tú Vân không ?
Đan Thụy lặng người đứng im . Tự nhiên cô thấy muốn khóc . Đến mức như vậy lận sao ?
Khoa hỏi lại :
- Thế nào ?
Nước mắt lưng tròng , Đan Thụy nói mà mắt vẫn nhìn phía trước :
- Nếu anh cho chuyện đó là như vậy thì tôi có thanh minh cũng thừa – Cô lắc đầu – Tôi không thanh minh.
Khoa im lặng một lát rồi nói nhát gừng :
- Mấy hôm nay tôi vẫn nghĩ đến cuốn nhật ký của cô . To&i vẫn không lý giải được tại sao lại như vậy.
Đan Thụy hít mủi :
- Đdêm đó tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần , và tôi nghĩ trừ khi anh cố tình không hiểu . Còn nếu đã đọc hết thì anh không cư xử như vậy.
- Tôi chưa kịp đọc hết . Đó là điều làm tôi còn suy nghĩ phân vân . Nếu được , cô có thể cho tôi mượn lại.
- Không bao giờ.
- Tại sao ?
- Khi đã mạt sát như vậy , tôi thấy bị nhục quá sức chịu đựng rồi . Và tôi không cần thanh minh , nhất là thanh minh kiểu đó.
Khoa quay lại hẳn nhìn Đan Thụy :
- Mới có mấy ngày mà cô thay đổi quá . Người lớn ra và có vẻ chững chạc hận thù . Cô làm tôi liên tưởng đến con chim nhỏ bị thương . Có thật sự là vậy không ? Có thật sự là cô bị tổn thương không ? Hay là chán ngán vì mưu tính thất bại.
Đan Thụy đứng im không trả lời , rồi chợt vùng bỏ chạy xuống cầu thang . Khoa gọi lại :
- Đứng lại Thụy.
Nhưng Đan Thụy không nghe , vẫn tiếp tục chạy xuống mấy bậc thang . Khoa đuổi nhanh theo cô , anh bắt kịp cô ở đầu hành lang :
- Cô đứng lại . Tại sao tự nhiên bỏ đi như vậy ?
- Vì tôi thấy không muốn nói chuyện nữa.
- Không phải . Còn nhiều điều để nói lắm . Cô phải giải thích cho xong . Đây là chuyện bắt buộc chớ không phải vấn đề muốn hay không.
- Tôi không muốn giải thích . không muốn nghe . Anh muốn hiểu sao tùy anh . Mấy ngày nay tôi đã chịu đựng quá mức rồi . Các người đừng bức bách tôi nữa.
- Không đơn giản vậy đâu . Cái gì cô đã gây ra thì cô phải chịu trách nhiệm . Không dể dàng trốn tránh như vậy đâu . Yêu cầu cô đưa cuốn nhật ký cho tôi.
- Không bao giờ.
- Nếu không hứa thì cô cũng không được về.
Khoa nói một cách lanh lùng . Anh đứng trước mặt Đan Thụy đầy vẻ cương quyết . Nếu lúc trước thì Đan Thụy đã ngoan ngoản phục tùng nhưng bây giờ bị đối xử phủ phàng cô muốn vùng lên phản kháng.
Thấy người bảo vệ thấp thoáng ngoài sân , cô mím môi :
- Nếu anh không cho tôi đi . Tôi sẽ la lên và bác bảo vệ sẽ giúp tôi thoát khỏi anh.
Nói xong cô lách qua mặt Khoa chạy xuống lấy xe . Anh đứng yên nhìn theo cô lắc đầu chán nản . Rồi cũng dắt xe ra cổng .


Sponsored content

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất